Ngày 3 tháng 12 năm 2014.
Tuyết nhỏ.
Trên nền đất cũ của trường Tiểu học trung tâm thị trấn Triều Dương thành phố Sở Nguyên.
Điện thoại báo án là của một chủ thầu xây dựng gọi đến, ngữ khí gấp gáp và sợ hãi, nói rằng công trường anh ta đang thầu đã xảy ra án mạng.
Lúc đó tôi đang ở Ủy ban phường Tịnh Giang để làm hồ sơ xin trợ cấp tối thiểu cho một người họ hàng bị hạn chế khả năng vận động, sau khi nhận được thông báo ra hiện trường, tôi vội chạy ra cửa, bắt một chiếc ta-xi.
Tài xế là một người đàn ông vạm vỡ gần 40 tuổi, sau khi nghe tôi nói địa chỉ cần đến, anh ta liền tối sầm mặt, mở cửa rồi đuổi tôi xuống xe, nói: “Bà chị đùa tôi à, băng qua đường là tới, chị đi bộ qua đó chẳng nhanh hơn đợi tôi quay đầu xe sao?”
Tôi xin lỗi lia lịa rồi bước xuống xe, vừa chạy tới hiện trường vừa tức giận bất bình --- Tôi mới hơn 30 tuổi, lại bị một ông chú ngoài 40 gọi bằng “bà chị”, dựa vào đâu cơ chứ?
Băng qua đường là đến địa giới của thị trấn Triều Dương, đô thị hóa vùng ven, đất rộng người thưa, xe kéo và xe ba gác chạy trên mặt đường thênh thang.
Sáp đường là một dãy cửa hàng bán lẻ 2 tầng, đằng sau chính là hiện trường vụ án, trước đây là trường Tiểu học trung tâm thị trấn Triều Dương.
Sau này tìm hiểu, ngôi trường Tiểu học này đã bị di dời, nền đất cũ được bán cho công ty bất động sản, nghe nói là để xây dựng một tổ hợp nhà ở - kinh doanh.
Trường Tiểu học là một công trình chỉ cao 2 tầng, dạng hình vòm, mỗi tầng có hai mươi mấy phòng học, cửa nẻo đều đã hỏng hóc.
Sân trường to rộng trống trải, đó có thể là nguyên nhân chính để các nhà đầu tư nhắm vào nơi này.
Địa điểm xảy ra vụ án là một phòng học ở tầng 2, người báo án là chủ thầu Quản Bưu và hai người đàn ông trông có vẻ là công nhân đang đứng nói chuyện với nhau trên sân với thái độ căng thẳng.
Bọn họ thấy tôi tiến vào, đều gào lên: “Chỗ này là nơi tư nhân, đi ra đi ra.” Ngữ khí ngang ngược, khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
Tôi xuất trình thẻ cảnh sát: “Có phải các anh báo án không?”
Bọn họ thấy tôi một thân một mình, lại mặc thường phục, bèn ngờ vực đáp: “Vâng......!ở trên tầng, phòng 203, cô lên xem đi.”
Cầu thang ở bên ngoài, phía trên là một hành lang dài, phòng 203 nằm ở cuối hành lang.
Cánh cửa gỗ vô cùng tàn nát, miễn cưỡng nối với khung cửa, cảm giác chỉ cần chạm nhẹ là rụng.
Mở cửa ra, một mùi má.u tanh và thối rữa quyện lẫn xộc vào mũi, ánh nắng chói mắt chiếu xuyên qua cửa sổ, căn phòng bụi bay mù mịt.
Đợi sau khi nhìn rõ tình hình trên mặt đất, lông tơ trên người tôi dựng ngược, không khỏi rùng mình, cảnh tượng như thể bước vào chốn địa ngục trần gian.
Một th.i th.ể nữ nằm sõng soài ở góc tường, chiếc áo cánh bị vén lên tận cổ, quần đùi bị tụt xuống đầu gối, chỉ có áo ngực và quần lót là hoàn hảo, đa số bộ phận trên cơ thể trần trụi.
Điều đáng sợ nhất là, đầu của th.i th.ể nữ bị cắt đứt, phần cổ má.u thịt lẫn lộn, trên sàn và trên tường có một lượng má.u lớn phụt lên, giống như tù nhân bị chặt đầu ở trong phim vậy.
Đầu của th.i th.ể nữ nằm ở giữa sàn, da đầu bị lột sạch, lộ ra má.u thịt đỏ tươi và xương cốt trắng dã.
Da mặt không bị tổn hại, hai mắt nhắm, nhưng miệng lại hơi há, thấp thoáng thấy được hai hàm răng trắng muốt nhuộm đỏ màu má.u.
Một vài đồ đạc linh tinh bị vứt bừa bộn ra sàn, có bao tải, bao vải bông và một con dao dài hơn một gang, vát nhọn về sau, thân dao đầy vết má.u khô.
Căn phòng chỉ có một cánh cửa sổ đóng chặt, mặt kính bụi bặm, gần như không nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Nhưng mặt tường vẫn trắng sáng, được viết đầy những chữ bằng màu đỏ má.u, là [Hảo Liễu Ca] trong [Hồng Lâu Mộng], nét chữ thanh thoát: “Đám cỏ mộ hoang nay cằn cỗi......!Đến khi xanh cỏ mắt nhắm rồi......” lại có chút ăn nhập với cảnh tượng trước mắt.
Tôi đứng ở cửa, do dự không biết có nên tiến vào trong hay không.
Làm pháp y 10 năm nay, trải qua biết bao hiện trường vụ án, nhưng tôi một thân một mình và tiên phong đi trước đến hiện trường thì đây là lần đầu, huống chi nơi này lại vô cùng má.u me đáng sợ.
Đang do dự, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình có cái gì đó đặt xuống vai, tôi giật mình kinh hãi, la lên thất thanh rồi né sang một bên, ngoái đầu nhìn, không ngờ Hai Lượng đã dẫn mấy người đến, tay phải của anh ta vẫn đang cứng đờ giữa không trung, dường như bị phản ứng kịch liệt của tôi làm cho kinh ngạc.
Tôi bị dọa cho hai chân mềm nhũn, tim đập thình thịch, chửi anh ta: “Sợ chế.t đi được, đứng sau lưng tôi mà chả phát ra động tĩnh gì.”
Hai Lượng gãi đầu khó xử: “Có mà, cô không nghe thấy thôi.
Sao cô đến hiện trường nhanh thế?”
Tôi hoàn hồn lại, thở dốc đáp: “Vừa hay tôi đang có việc ở gần đây, nên chạy tới luôn.
Hiện trường này thật là thê thảm.”
Hai Lượng thò đầu vào trong ngó nghiêng, cũng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Hung thủ xuống tay thật tàn ác.”
Có người ở đây, tôi nhất thời trở nên gan dạ hơn nhiều, tiến thẳng vào hiện trường.
Tôi khám qua th.i th.ể, rồi lần lượt thu thập chứng cứ vật lý, sau khi thu xếp xong, Thẩm Thư mới xuất hiện, bộ dạng điềm tĩnh, dường như không bị quấy nhiễu bởi vụ án trước mặt.
Cậu ta trông tôi đang cắm đầu làm việc, bèn chủ động bắt chuyện: “Buổi họp của chính quyền thành phố cứ dần dứ mãi, không dứt ra được.
Tình hình ở đây thế nào rồi?”
Tôi dùng tầm nhìn ngoại vi ở góc mắt để liếc nhìn cậu ta, đáp: “Th.i th.ể nữ, bị cắt lìa đầu, da đầu bị lột mất một nửa, nhìn bộ dạng thì có vẻ hung thủ muốn lột hẳn da đầu xuống, nhưng khúc giữa xảy ra sự cố nên chưa thể hoàn thành.”
Thẩm Thư có chút kinh ngạc hỏi: “Thủ đoạn tàn nhẫn vậy sao? Đã xá.c minh được danh tính của nạn nhân chưa?”
Tôi lắc đầu đáp: “Ngoại trừ quần áo trên người, chưa phát hiện ra đồ đạc cá nhân của nạn nhân, tuy nhiên chất liệu của quần áo đều rất tốt, hơn nữa còn là nhãn hàng quốc tế, điều kiện kinh tế của nạn nhân hẳn rất khá giả, xá.c minh danh tính nạn nhân có lẽ sẽ không quá khó khăn.”
“Tuổi của nạn nhân trong khoảng từ 25 đến 35, cao khoảng 1m7, trọng lượng khoảng 60kg.
Phần thịt trên cổ th.i th.ể bị co lại rõ rệt, phần da ở rìa vết thương cuộn vào trong, hiện trường có một lượng má.u lớn vung tóe, ngoài ra chưa phát hiện vết thương chí mạng nào khác trên cơ thể, cho nên tôi đoán nạn nhân bị chặt đầu khi còn sống.
Dựa vào mức độ cương cứng của th.i th.ể và trạng thái của vết hoen tử thi, có thể xá.c định thời gian gây án trong vòng 12 tiếng, có lẽ vào khoảng đêm ngày hôm qua.
Hiện trường còn lưu lại hung khí, là con dao lọc thịt chuyên dùng để giế.t mổ, chế tác tinh xảo, thân dao nặng và sắc, lưỡi dao trùng khớp với vết cắt ở cổ nạn nhân.
Ngoài ra, còn phát hiện ở hiện trường một vài vật phẩm, có lẽ là do hung thủ để lại, chỉ có điều những vật phẩm này vô cùng kỳ quái, không biết bọn chúng được dùng để làm gì.”
Thẩm Thư liếc nhìn những túi vật chứng đã được phân loại và đóng gói, nói: “Cho tôi xem.”
Tôi lần lượt bày ra từng món, đáp: