8 giờ tối ngày 3 tháng 12 năm 2014.
Bệnh viện nhân dân số 3 thành phố Sở Nguyên.
Bệnh viện nhân dân số 3 thành phố Sở Nguyên có quy mô không lớn, chỉ có khu khám bệnh và khu nội trú, kỹ thuật và năng lực y tế đều có hạn.
Tuy nhiên Khoa ngoại thần kinh ở đây thì lại đứng đầu thành phố, bởi có hai vị chuyên gia Khoa ngoại thần kinh nổi tiếng trong nước đứng đầu.
Thẩm Thư kể cho chúng tôi nghe về đầu đuôi câu chuyện.
Trước đó không lâu, Thẩm Thư đã báo cáo lên Giám đốc Sở thành phố về quá trình Thẩm Băng Băng bị hại, cùng vụ lùm xùm giữa Châu Thường Kiện và Thẩm Băng Băng đang lan truyền trên phố, đồng thời xin chỉ thị về phương án hành động tiếp theo.
Giám đốc Sở chưa tỏ rõ thái độ, chỉ nói ông ta sẽ xử lý việc này, đồng thời yêu cầu Thẩm Thư tập trung vào việc phá án, nếu như có manh mối liên quan đến Châu Thường Kiện, phải kịp thời báo cáo lại cho ông ta.
Thẩm Thư biết đặc thù vị trí của Châu Thường Kiện, vả lại anh ta đã lăn lộn trên chốn quan trường Sở Nguyên này hơn 20 năm, thân cao rễ dài, đừng nói là gian tình, dù vấn đề có lớn hơn, chỉ cần người nâng đỡ anh ta từ bên trên không ngã, thì Châu Thường Kiện đều chẳng màng hiểm nguy.
Tuy nhiên việc “đốt lò” không thuộc chức trách của Thẩm Thư, cậu ta cũng chẳng phải bậc chí sĩ giàu lòng nhân ái, lo cho thiên hạ, nên cũng chẳng quá bận tâm tới chuyện này.
Chỉ là nếu vụ án của Thẩm Băng Băng dính líu đến Châu Thường Kiện, e là khi làm án sẽ khó tránh khỏi va vấp.
Cậu ta đã sớm xá.c định, đến lúc cần Châu Thường Kiện phối hợp, cậu ta sẽ cầu viện Văn phòng Tỉnh, còn có thể làm được đến đâu, cậu ta không dám chắc, chỉ biết tận tâm tận lực mà thôi.
Đúng vào lúc này, nhận được cuộc gọi từ đồn trưởng Lỗ Hướng Đông của đồn cảnh sát đường Vọng Hồ, nói vào sáng sớm nay dưới chân ngọn núi nằm trong khu quản hạt của họ có người bị thương và hôn mê, người đi đường sau khi phát hiện đã đưa đến bệnh viện nhân dân số 3 của thành phố, bệnh nhân sau khi tỉnh dậy liên tục gọi “Thẩm Băng Băng”, nói Thẩm Băng Băng chế.t rồi.
Phía bệnh viện lo có gì uẩn khúc, nên đã báo cho đồn cảnh sát.
Lỗ Hướng Đông có nghe nói về vụ án Thẩm Băng Băng gặp nạn, nhận định đây là manh mối quan trọng, liền lập tức báo lại cho Thẩm Thư.
Tôi và Hai Lượng nghe đến đây đều có chút hưng phấn, cảm thấy vụ án đã xuất hiện tia hy vọng, bệnh nhân bị thương này dù không phải hung thủ, cũng nhất định là người trong cuộc.
Tuy nhiên, những gì mà Thẩm Thư nói sau đây lại khiến chúng tôi hơi thất vọng.
Bệnh nhân là một phụ nữ trẻ, đeo một chiếc túi chéo dành cho nữ, trong túi tìm thấy thẻ công tác của cô ta, nhân viên làm thuê cho một trang web video “Shenghuoxiu”, tên là Lý Minh Tử, 27 tuổi.
Tinh thần cô ta dường như bị đả kích nặng nề, chấn động não, không thể giao tiếp bình thường.
Nghiêm trọng hơn là, bác sĩ phụ trách Khoa ngoại thần kinh Tiển Địch Phi bước đầu chẩn đoán cô ta bị mắc chứng mất trí có chọn lọc, có thể chữa trị được hay không, khi nào thì chữa được đều là ẩn số.
Trước mắt, cảnh sát đã liên hệ đến trang web “Shenghuoxiu”, yêu cầu họ cử người đến hỗ trợ điều tra.
Chứng mất trí có chọn lọc (tiếng Anh: Selective amnesia) --- không phải là một căn bệnh phổ biến, tôi làm nghề pháp y này được gần 10 năm, cũng chỉ bắt gặp một trường hợp nạn nhân mắc chứng mất trí có chọn lọc.
Nguyên nhân của căn bệnh này rất phức tạp, nói theo Tâm lý học thì đây là một loại cơ chế tự phòng vệ.
Khi con người nhận phải một kích thích mạnh từ bên ngoài hoặc một chấn thương nặng ở vùng đầu, sẽ dẫn đến chứng mất trí có chọn lọc, quên đi những việc không như ý, dày vò thần kinh, từ đó thoát khỏi sự đau khổ, nhục nhã và những cảm xúc tiêu cực khác.
Chứng mất trí có chọn lọc tuy có tính chọn lọc, nhưng trên thực tế lại bị động, bệnh nhân có thể quên một chuyện, nhưng không ảnh hưởng đến việc ghi nhớ những chuyện khác, nhưng bệnh nhân lại không thể chọn lọc nội dung mà mình muốn quên.
Mất trí phân thành mất trí tạm thời và mất trí vĩnh cửu, chỉ có trường hợp đầu là có thể chữa trị được.
Cảm xúc của Lý Minh Tử rất mất ổn định, qua nhiều lần thương lượng, Tiển Địch Phi mới miễn cưỡng đồng ý để một mình tôi vào phòng bệnh tiếp xúc trực diện với cô ấy.
Phòng bệnh ở Khoa ngoại thần kinh đều là phòng đơn, trang thiết bị y tế và phòng tắm đều đầy đủ, điều kiện tốt hơn những phòng bệnh khác một chút.
Lý Minh Tử nằm trên giường nghe thấy tôi bước vào, khẽ nghiêng đầu lướt nhìn, ánh mắt đờ đẫn và rời rạc, như hoàn toàn không trông thấy tôi vậy.
Nhìn gương mặt thì cô ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp.
Làn da trắng nõn, lông mi dài cong vút, chiếc mũi thanh tú, đôi môi đỏ thắm và sắc sảo.
Tôi chú ý đến tóc của cô ấy, mái tóc thẳng màu vàng sậm, xõa ngang vai, mỏng manh và suôn mượt, rất giống với tóc mà tôi tìm thấy ở hiện trường Thẩm Băng Băng gặp nạn.
Thẩm Băng Băng cũng là một mỹ nhân hiếm có.
Nhẽ nào đây là một cuộc chiến giữa hai người đẹp sao?
“Lý Minh Tử,” Tôi khẽ gọi một tiếng: “Tôi tên Thục Tâm, là một bác sĩ pháp y.”
Cô ta ngơ ngác nhìn tôi, mãi lâu sau mới nói: “Thẩm Băng Băng chế.t rồi, cô có biết không?”
Tôi tiếp lời: “Cô ấy chế.t thế nào?”
Lý Minh Tử nhìn chằm chằm lên trần nhà hồi lâu, dường như đang cố gắng nhớ lại, nhưng cuối cùng chẳng nhớ được gì, chỉ lắc đầu đáp: “Cô ấy chế.t rồi.”
Tôi chưa cam tâm, tiếp tục hỏi: “Lần trước cô gặp cô ấy là khi nào?”
Lý Minh Tử im lặng phút chốc, đột nhiên gắt gỏng, ngồi bật dậy, ném phịch gối xuống sàn, mặt mày dữ tợn, nửa gào nửa khóc đáp: “Tôi không biết gì hết, tôi quên rồi, quên hết rồi.”
Giọng cô ấy rất lớn, truyền tít ra xa, Tiển Địch Phi và cô y tá Trần Bình đứng bên ngoài nghe thấy liền xông vào, vừa an ủi cô ta, vừa nói với tôi bằng ngữ khí không mấy thân thiện: “Lúc này đừng làm cô ấy kích động, không có lợi cho việc khôi phục trí nhớ của bệnh nhân.” Tiển Địch Phi hơn 30 tuổi, đeo một cặp kính gọng đen, tao nhã lịch thiệp, nhưng khi nghiêm túc trông cũng hơi đáng sợ.
Tôi là pháp y, sao lại không hiểu quan hệ lợi hại cơ chứ, mặt có chút ngượng ngùng, đứng chán nản một lúc, lầu bầu