2 tiếng sau.
Phòng thẩm vấn của chi đội cảnh sát hình sự.
Thái độ của Tiển Địch Phi hết sức cứng rắn, có vẻ như rất ung dung, khẳng định mình không làm gì phạm pháp, cơ quan công an đã bắt lầm người, phải xin lỗi anh ta, đồng thời lập tức thả tự do.
Trình Giai vác máy quay đứng chờ bên ngoài phòng thẩm vấn, Liêu Minh Kiệt cũng cử người đến đội cảnh sát hình sự để nghe ngóng tình hình, điều đó đã gây áp lực lớn cho điều tra viên phụ trách thẩm vấn.
Các điều tra viên đã tiếp xúc với đủ loại nghi phạm trong thời gian dài, có thể nắm bắt được chính xá.c hoạt động tâm lý của họ.
Đối với một nghi phạm IQ cao như Tiển Địch Phi, tự cho mình ra tay sạch sẽ, không để lộ sơ hở, trước đó lại còn học qua về thủ tục làm án của cơ quan công an, nhất định sẽ ngoan cố tới cùng, trừ khi ra một đòn mà đánh trúng ngay huyệt mệnh môn, nếu không sẽ bị đối phương chiếm thế chủ động, không thể thu thập được lời khai.
Tôi có thể nghĩ tới điều này, thì một người kinh qua trăm trận chiến như Thẩm Thư nhất định cũng sẽ nghĩ tới, tôi tin rằng cậu ta đã sớm vạch ra một phương án thẩm vấn có hiệu quả.
Từ khi bắt đầu buổi thẩm vấn, Thẩm Thư đã không nói gì mà thích thú quan sát màn kịch của Tiển Địch Phi, dường như muốn nhân cơ hội để nhìn thấu thế giới nội tâm của vị bác sĩ trẻ tuổi tài ba này.
Đến khi Tiển Địch Phi tự cảm thấy mệt, hậm hực ngậm miệng lại, Thẩm Thư mới hỏi: “Tại sao lại là cô ấy? Tại sao lại giế.t hại Thẩm Băng Băng?”
Tiển Địch Phi nghiến răng đáp: “Tôi nhắc lại lần cuối, tôi không giế.t người, Thẩm Băng Băng nào, tôi không quen biết.
Thẩm đội trưởng, tôi khuyên anh đừng áp dụng những thủ đoạn bịp bợm và lừa dối này với tôi, có biết bao vụ án oan cũng nhờ cái tính ham lập công của các anh mà ra cả.”
Thẩm Thư phớt lờ thái độ quái gở của hắn, tiếp tục hỏi: “Tại sao lại chọn mèo đen? Tại sao không phải là con vật khác?”
Tiển Địch Phi hắng giọng một cách khinh miệt, nhắm mắt lại, như muốn thể hiện thái độ coi thường với đối phương.
Thẩm Thư bèn nhắm mắt, lẩm nhẩm đọc: “Tôi ghét mèo, bản tính của mèo kiêu ngạo, lạnh lùng, ích kỉ, thể hiện dục vọng phối ngẫu một cách trần trụi, những điều này đều khiến tôi không chịu đựng nổi.”
Tiển Địch Phi khẽ rùng mình một cái, lời Thẩm Thư nhẩm đọc là nội dung cuộc trò chuyện trên máy tính giữa hắn và Lý Minh Tử.
Nhưng hắn ta nhanh chóng kìm nén cảm xúc lại, tiếp tục giữ bộ dạng vô tội.
Thẩm Thư tiếp tục nhẩm đọc: “Mà mèo đen là hóa thân của tà ác, thông linh, khiếp sợ, chúng là sứ giả của địa ngục.
Linh hồn của chúng không chốn dung thân, nếu chỉ giế.t chế.t thôi vẫn chưa đủ, còn phải chặt đầu chúng, làm thành đầu mèo thu nhỏ, như vậy mới có thể vĩnh viễn khóa chặt linh hồn chúng.”
Tiển Địch Phi cười nhạt một cách khinh miệt: “Vì thế mà các anh huy động nhân lực để bắt tôi tới đây, là để lên án tôi giế.t mèo? Ha, ha ha......”
Thẩm Thư cũng không trả lời câu hỏi của hắn, tiếp tục nói: “Thẩm Băng Băng không may mắn có một biệt danh là “miêu nữ”, và anh lại nhìn thấy trên người cô ấy cái “miêu tính” mà mình căm hận.
Giống như Đinh Ngọc Đồng, biệt danh của cô ấy cũng là “miêu nữ”, một sự trùng hợp kỳ lạ.”
Tiển Địch Phi không thể cố vờ như bình tĩnh được nữa, cái tên Đinh Ngọc Đồng như sét đánh ngang tai, lúc này hắn mới biết cái cậu cảnh sát diện mạo bình thường đang ngồi trước mặt kia đã có sự chuẩn bị rồi mới đến, nói cách khác là đã có trù tính trong lòng, không thể im lặng và lấp liếm để qua ải này được.
Đinh Ngọc Đồng là bạn gái hồi Đại học của Tiển Địch Phi, tình đầu, cũng là người phụ nữ duy nhất mà hắn từng yêu trong suốt cuộc đời.
Đinh Ngọc Đồng xinh đẹp bẩm sinh, lại đa tài đa nghệ, đôi mắt nâu toát lên muôn vạn phong tình, có biệt danh “miêu nữ”, khiến cho Tiển Địch Phi yêu như điên như dại.
Nhưng bản tính cô ấy lại giả dối và hay thay đổi, trong đầu vốn không có khái niệm thủy chung và trung thành, cô ta qua lại với mấy tên đàn ông, tận hưởng sự sùng bái và niềm vui không biết mệt mỏi của bậc nữ vương.
Tiển Địch Phi si tình đã chịu đả kích quá lớn, sau nhiều lần hợp tan, cuối cùng cũng nản lòng thoái chí, rút khỏi trò chơi ái tình thất bại thảm hại này, cũng từ đó mà đem lòng căm hận Đinh Ngọc Đồng đến tận xương tủy.
Chuyện quá khứ ấy đã qua được hơn chục năm, ngoại trừ những người bạn Đại học đã sớm tản về muôn nẻo trời Nam đất Bắc, thì không có ai hay biết chuyện này.
Còn cảnh sát có thể biết được cái tên Đinh Ngọc Đồng đó, đương nhiên đã phải bỏ rất nhiều công sức, làm đầy đủ công tác chuẩn bị.
Tiển Địch Phi không biết cảnh sát rốt cuộc đã tìm hiểu cuộc sống của hắn ta được bao nhiêu phần, nên cứ thế im lặng, đợi cho đối phương nói rõ ngọn ngành trước.
Thẩm Thư có vẻ không muốn chơi trò giằng co với hắn, cũng chẳng lo bị đối phương nắm được căn nguyên, tiếp tục thuật lại tình hình vụ án: “Trước khi quen biết Lý Minh Tử, anh đã bắt đầu ngược đãi mèo để trút giận, đồng thời quay lại video để tự thỏa mãn bản thân, chỉ là không có người bạn tri âm để cùng anh tận hưởng, thú vui của anh vì thế mà thiếu đi sự hoàn mỹ.
Và sự xuất hiện của Lý Minh Tử, đã bù đắp cho sự nuối tiếc đó của anh.
Sau khi Lý Minh Tử vì cuộc sống ép buộc mà phải làm nhân viên kiểm duyệt video, nghe quen tai nhìn quen mắt những video má.u me, bạo lực, biến thái trong suốt một thời gian dài, cộng thêm con đường công việc và tình cảm không thuận lợi, tích tụ qua năm tháng, một người phụ nữ xinh đẹp chất phác, tâm lý đã trở nên tối tăm méo mó.
Trong máy tính cô ấy lưu trữ 51 video ngược đãi mèo.
Mặc dù cô ta đã gỡ những video này xuống khỏi trang web Shenghuoxiu, nhưng lại không xóa hẳn, mà lưu trong máy tính cá nhân, điều đó chứng tỏ cô ta không chỉ thích, tận hưởng những video đó, mà đã lún sâu vào bên trong.
Trong vòng hai năm, anh kiên trì bền bỉ đăng những video đó lên, cuối cùng đã cùng với Lý Minh Tử trở thành những người bạn không gì là không nói cho nhau.”
Tiển Địch Phi nghe đến đây, sắc mặt có chút nhợt nhạt, ánh mắt lập lòe bất định, sự cứng rắn và lãnh đạm lúc mới bắt đầu buổi thẩm vấn dần dần tan rã.
Thẩm Thư ra hiệu cho dự thẩm viên phụ trách ghi chép phát lại đoạn video ghi