Ngày 2 tháng 11 năm 2014.
Con hẻm đằng sau khu phố ẩm thực Sở Nguyên.
Sau khi từ bên ngoài tường bao trạm ga tàu và chân cầu Kiến Công khu Thiết Tây trở về mà không thu hoạch được gì, Vương Bảo Bảo lại dẫn Đông Lai đến con hẻm đằng sau khu phố ẩm thực.
Đây là một con hẻm nhỏ, chỉ đủ cho hai người đi qua, là nơi để các hàng quán ở khu phố ẩm thực đổ rác và xả nước thải.
Bên trong con hẻm lầy lội bẩn thỉu, nước thải tràn lan, mùi thối nồng nặc, thật khó tưởng tượng trên con đường cách đó chỉ vài mét được bày bán hàng trăm món ngon bắt mắt, thơm nức hấp dẫn vị giác của các du khách, nhưng đằng sau lại là một khung cảnh vô cùng đổ nát.
Lều trú thân của Tam Lừa nằm dựa ở một góc tường, vô cùng chật hẹp, bên dưới có mấy viên gạch được dựng lên làm nền, cách mặt đất khoảng nửa mét, bên trên là những chăn màn bẩn thỉu bừa bộn.
Đông Lai vừa bước vào con hẻm là chuyển sang trạng thái chiến đấu.
Nó men theo vách tường để tiến về đằng trước, ngửi Đông hít Tây, không bỏ lọt một tấc đất nào.
Tuy đã có kinh nghiệm từ lần thành công trước, nhưng hoàn cảnh địa lý chỗ này tương đối đặc thù, đủ các hương vị thịt thà quyện lại với nhau hình thành nên một mùi kích mũi, khó tránh khỏi gây ảnh hưởng đến khứu giác và phán đoán của Đông Lai.
Trong lòng chúng tôi ai cũng thấp tha thấp thỏm.
Đông Lai dần đi đến cuối bức tường, đột nhiên vểnh tai lên, lông trên người rung lắc mạnh, sủa về phía một vết bẩn trên tường.
Tôi và Thẩm Thư quay sang nhìn nhau, khó che giấu được cảm xúc mừng lo lẫn lộn, cuối cùng cũng đã có phát hiện, Tam Lừa lành ít dữ nhiều.
Tam Lừa lanh lợi giảo hoạt, quả thực đã bỏ mạng nơi đây sao? Tôi nhớ lại khuôn mặt trẻ con nhưng vô cùng lõi đời của thằng nhóc, bỗng dưng cảm thấy đau buồn, nước mắt tuôn rơi.
Có thể, Tam Lừa vốn đã có cơ hội để chạy thoát khỏi kiếp nạn này.
Nhưng mà, chúng tôi là cảnh sát, chứ không phải thần tiên, chúng tôi không thể đoán trước được chuyện sống chế.t.
Nếu không nhờ năng lực nghiệp vụ tinh xảo, sự kiên trì đến cố chấp và tinh thần trách nhiệm mãnh liệt của Thẩm Thư, có khi đến giờ cũng chẳng ai để ý tới vụ án những tên ăn mày gặp nạn, có thể sẽ còn nhiều tên ăn mày khác chế.t mà không ai hay.
Tôi càng thêm kính trọng Thẩm Thư, thậm chí còn có chút cảm kích.
Cậu ấy giống với tôi, đã chứng kiến quá nhiều sinh mạng tan biến, người trẻ, người già, người khỏe mạnh, kẻ ốm đau, người giàu sang, kẻ bần hàn, tất cả sinh mạng khi đứng trước cái chế.t đều nhẹ tựa lông hồng.
Cũng may là, trái tim cậu ấy không vì thế mà tê liệt, vẫn giữ được sự tôn trọng đối với từng sinh mạng, hết lòng hết sức đối với quyền được tồn tại của mỗi người, người như này ngồi trên vị trí cao nhất của các điều tra viên hình sự trong thành phố, là may mắn của người dân Sở Nguyên.
Vết bẩn trên tường đã khiến Đông Lai không ngừng sủa, lẫn trong rất nhiều vết bẩn khác, không hề bắt mắt.
Nó chỉ dài có 2cm, trông giống con nòng nọc, bên trên hình tròn, kéo theo một cái đuôi mảnh mai.
Đó là dấu vết của chất lỏng sau khi bắn lên tường rồi chảy xuống mà thành.
Sau khi chụp lại vết bẩn ấy để làm bằng chứng, tôi cẩn thận dùng một lưỡi dao mỏng để cạo nó xuống, bỏ vào túi vật chứng.
Thẩm Thư đứng bên cạnh dõi theo nhất cử nhất động của tôi, thấp giọng hỏi: “Là má.u não à?”
Tôi gần như bật khóc, đáp: “Đúng vậy.” Tuy là một pháp y, nhưng tôi không có nhiều cơ hội xử lý di thể của người quen, huống chi Tam Lừa mới chỉ là một đứa trẻ, lúc này thứ mà cậu nhóc để lại cho thế giới này, chỉ còn lại một chút má.u não dính dầu mỡ và bụi bặm.
Đương nhiên, tôi vẫn cần tiến hành giám định giọt má.u não này để xá.c nhận nạn nhân, nhưng tôi có một trực giác mãnh liệt, nó chính là của Tam Lừa.
Đông Lai đứng bên cạnh cống nước lại sủa ầm ĩ, tôi cảm giác lồng ngực mình như đang co giật, thở không ra hơi.
Tôi miễn cưỡng đi đến bên cống nước, ngồi xổm xuống, lục tìm theo vị trí mà Đông Lai chỉ dẫn.
Tôi vớt ra được một nắm bùn hôi hám, sau khi hong khô, lòng bàn tay tôi bất thình lình xuất hiện một miếng thịt nhỏ, cỡ bằng móng tay, thực tế thì, nó chính là một đầu ngón tay bị cắt đứt.
Toàn thân tôi run rẩy, cơn buồn nôn lập tức ập đến, có thứ gì đó nong nóng đang dâng trào nơi cuống họng, cảm giác giống như lần đầu tiên tiếp xúc gần với th.i th.ể người vậy, sợ hãi, chống đối, khó chịu, muốn bỏ chạy thật xa, nôn thốc nôn tháo.
Hiện trường không còn phát hiện gì thêm.
Đông Lai lại một lần nữa lập công, nó chạy tới bên Vương Bảo Bảo, rướn đầu lên, vẫy đuôi một cách tự hào.
Còn tôi thì như bị mắc chứng hư thoát, đặt mình trong một hiện trường phạm tội bẩn thỉu, u ám, thê thảm này khiến tôi hoa mắt chóng mặt.
Tuy chỉ phát hiện ra một giọt má.u não đã đông, một đầu ngón tay bị cắt đứt, nhưng lại là hiện trường nhiều vật chứng nhất trong vụ án giế.t hại những kẻ lang thang liên hoàn.
Điều đó đã củng cố thêm phán đoán của Thẩm Thư, cũng đủ để cho vụ án liên quan đến nhiều mạng người bị che giấu này gây được sự chú ý từ phía lãnh đạo cấp cao của Sở Cảnh sát, đội hình sự có thể danh chính ngôn thuận để điều động nhiều nhân vật lực hơn vào vụ án.
- ------------------------------------
6 tiếng sau.
Chi đội Cảnh sát hình sự thành phố Sở Nguyên.
Từ ba cái “ổ” của Tam Lừa đã thu thập được tóc và gàu của thằng nhóc, qua giám định DNA, má.u não trên tường và đầu ngón tay dưới cống đều là của Tam Lừa.
Thằng nhóc ăn mày láu cá không biết đến từ đâu, không biết bố mẹ là ai này, đã biến mất vĩnh viễn khỏi nhân gian như thế.
Cho đến cuối đời, nó vẫn nằm ngoài rìa xã hội, xã hội đem tới cho nó sự bần cùng và tàn khốc, nó trả lại cho xã hội sự lạnh nhạt và hận thù.
Má.u não phọt lên tường, có thể tưởng tượng hung thủ khi đó đã dùng hết sức bình sinh, ra tay cực kì tàn ác, bộc lộ ra quyết tâm phải dồn Tam Lừa vào chỗ chế.t.
Còn vết cắt trên đầu ngón tay kia rất ngọt, là do một vật sắc nhọn chặt đứt trong tích tắc.
Nếu như hai vết thương này được gây ra từ cùng một hung khí, vậy thứ hung thủ sử dụng có lẽ là dao phay, rìu hoặc một vật sắc nặng tương tự.
Không thể suy đoán chính xác thời gian gây án, phạm vi đại khái trong khoảng 72 tiếng đồng hồ.
Trước đó, hiện trường giế.t hại Đại Đổng và Tiểu Diệp chỉ phát hiện ra vết má.u bị chôn lấp, còn hiện trường mất tích của Mã Tam, Bảo Ngốc và Trữ Ba thì không có