Ngày 13 tháng 11 năm 2014.
Trời nhiều mây.
Chi đội Cảnh sát hình sự thành phố Sở Nguyên.
Sự khoái lạc bao giờ cũng ngắn ngủi, nên người ta mới gọi là “khoái” lạc (khoái = nhanh), còn khi tâm trạng trĩu nặng, ngày trôi qua cũng chậm, tưởng như dài cả năm.
Sống trong sự dày vò suốt một tuần, vụ án những tên ăn mày bị hại vẫn chưa có tiến triển.
Thẩm Thư chỉ có thể gia tăng áp lực lên đầu những đồn trưởng đồn cảnh sát, đốc thúc họ để ý sát sao đến hành tung của những tên ăn mày sống trên địa bàn, một khi có người mất tích phải lập tức báo cáo lại ngay.
Không phải ai cũng hiểu và ủng hộ Thẩm Thư.
Dù sao đám ăn mày cũng là nhóm người yếu thế, rất ít được quan tâm, bọn họ sống hay chế.t, đối với cuộc sống trăm họ, bước chân của đô thành gần như không có sức ảnh hưởng.
Mà cảnh lực của Chi đội Cảnh sát hình sự Sở Nguyên lại thiếu hụt, kinh phí eo hẹp, đã thế Thẩm Thư còn phân một bộ phận từ nguồn tài nguyên có hạn này vào trong một vụ án liên hoàn không th.i th.ể, không người báo án và không khổ chủ, điều đó khó tránh khỏi bị người khác chỉ trích.
Tôi, Hai Lượng và Khả Hân đều sốt ruột thay cho Thẩm Thư, nhưng lại chẳng giúp được gì, chỉ có thể lưu tâm nhiều hơn, trong cuộc sống và công việc lúc nào cũng truy tìm những manh mối có liên quan đến vụ án này.
Tôi vẫn còn nhớ đến hiệu ứng cửa sổ vỡ mà Thẩm Thư đề cập tới trong cuộc họp phân tích tình hình vụ án, bèn tìm cơ hội để gọi cho Dư Thần Thần, người phụ trách thu thập tài liệu cho Văn phòng tỉnh, hỏi cô ấy có cuốn sách nào nói về hiệu ứng cửa sổ vỡ hay không?
Dư Thần Thần rất có trách nhiệm, một tay cầm điện thoại, một tay cầm chuột để tìm kiếm trong kho sách được lưu trữ trên máy tính, rất nhanh sau đó đã báo lại cho tôi: “Có 2 cuốn sách liên quan, đều do tác giả nước ngoài viết, một cuốn của Thomas Geoffrey, một cuốn của James Wilson, tên sách đều là [Cửa sổ vỡ], cô muốn cuốn nào?”
Tôi đáp: “Cho tôi cuốn đằng sau của cái ông James Wilson ấy, tên nghe quen quen, lấy cuốn ấy đi.
Đợi đã, ông ta tên là gì ấy nhỉ, cô nhắc lại được không.”
Dư Thần Thần nói ngắt từng từ một: “Là --- James Wilson, sao thế?”
Tôi hơi ngớ ngác, cái tên này trước đó đã nghe ở đâu rồi thì phải, nhất thời lại không nhớ ra, chắc chắn không phải do Thẩm Thư nói, nhưng sao trong lòng tôi lại thấp thoáng một cảm giác bất an?
Tôi im lặng hồi lâu, Dư Thần Thần ở đầu dây bên kia không hiểu chuyện gì xảy ra liền hỏi: “Cô sao thế? Cuốn sách này có có muốn mượn không?”
Cô ấy chưa dứt lời, một gương mặt bỗng lướt qua đầu, tôi rùng mình một cái, từ đầu đến chân đều nóng ran, sống lưng lạnh toát.
“Cô làm gì thế? Lúc gọi điện thì tập trung một chút có được không?” Dư Thần Thần rõ là đang cảm thấy phiền toái.
“Nói sau đi.” Tôi không kịp bận tâm đến cảm xúc của cô ta, đáp vội một câu rồi dập mạnh máy xuống, chạy đến phòng làm việc của Thẩm Thư.
Thẩm Thư đang cùng Hai Lượng vùi đầu nghiên cứu thứ gì đó, thấy tôi hớt hải chạy lại, Hai Lượng ngơ ngác hỏi: “Sao thế? Muốn gặp chúng tôi đến vậy cơ à?”
Tôi đáp: “Anh bớt bảnh chọe đi, kiếp sau cũng không đến lượt anh đâu.
Thẩm Thư, về vụ án những tên ăn mày bị hại, tôi có một nghi phạm quan trọng muốn báo cáo cho cậu biết.”
Ánh mắt Thẩm Thư lập tức sáng rực, đáp: “Cô nghi ngờ ai?” Cậu ấy và tôi hợp tác với nhau đã lâu, nên có sự hiểu ngầm lẫn nhau, vừa nghe thấy ngữ khí của tôi, là biết tôi đã tương đối chắc chắn.
Tôi tiện tay khép cánh cửa sau lưng vào, lại gần vài bước rồi nói: “Nghi phạm này là một nam thanh niên, tầng lớp sống không cao, có sự qua lại với đám ăn mày, hắn