Tiêu Vũ cũng không ghẹo Từ Hạo Thiên nữa, thay vào đó lại quan tâm đến công tác của cậu: “Lúc trước cậu nói có đi nộp hồ sơ, nộp ở Quý thị sao?”
Từ Hạo Thiên thẹn thùng gật đầu đáp: “Không biết có phải nhìn mặt mũi của đại tiểu thư không mà em được nhận thông báo phỏng vấn. Bài thi và hai lần phỏng vấn đầu em đều qua, tuần sau sẽ phỏng vấn một lần nữa. Nếu không có vấn đề gì thì tháng sau em có thể đi làm ạ.”
Tiêu Vũ gật đầu, Từ Hạo Thiên vào công ty không phải chuyện xấu với Quý Du, cậu tri ân báo đáp cũng có thể trợ giúp cho Quý Huyền.
Tiêu Vũ đang suy nghĩ về tương lai lâu dài, bỗng có cuộc điện thoại gọi tới. Tiêu Vũ vốn nghĩ đây cuộc gọi từ bên ký hợp đồng, nhưng hoá ra lại là cuộc gọi từ Trương Băng Vũ mấy hôm không gặp.
Tiêu Vũ cũng không quan tâm lắm, Trương Băng Vũ vẫn thường xuyên liên lạc với cô, đôi khi là gọi đi mua sắm hay có khi là tám dóc gì đấy. Kết quả vừa nhấc điện thoại, cô đã nghe thấy Trương Băng Vũ vội vàng nói: “Chị Tiêu, ngày mốt em có một buổi xem mắt, chị đi với em đi.”
Tiêu Vũ nghẹn lời: “……Em bảo chị đi xem mắt chung để làm gì?”
“Em không muốn đi một mình, muốn tìm người đi để bồi bổ cái gan.”
Tiêu Vũ nghĩ đến hình ảnh đó, nói: “Hai chị em mình đều là mặt baby, nếu mà cùng đi thì nghĩ thế nào cũng thấy kì cục.”
Trương Băng Vũ: “……” Kỳ cái gì mà kỳ, chị khinh thường mặt baby à?
Tiêu Vũ liền nói: “Em nghĩ xem, ngồi đối diện với hai mặt baby. lỡ anh ta để ý chị thì sao?”
Trương Băng Vũ: “……”
Không ngờ chị lại là dạng này đấy, chị Tiêu.
Tiêu Vũ cũng ghẹo cô nàng một chút rồi cũng không từ chối. Ngắt cuộc gọi, Tiêu Vũ lại gọi cho Phí Vũ Đồng.
Phí Vũ Đồng nói kỳ thi lên cấp 10 hẳn không thành vấn đề, cô ấy muốn tham gia nhiều cuộc thi để làm bản thân mình thích ứng. Tiêu Vũ rất đồng ý với ý tưởng này, cổ vũ hai câu liền ngắt máy.
Về nhà ngủ một giấc trưa, luyện đàn một chút thì mọi người cũng lục đục trở về.
Quý Huyền từ khi bắt đầu yêu đương liền thường xuyên tan sớm (trốn việc), mới 5h chiều đã về nhà cùng lúc với mấy đứa nhỏ.
“Cha, hôm nay cha cũng về nhà cùng lúc với tiểu Quang này!” Tiêu Nhược Quang kéo tay Quý Huyền, nương theo lực đạo tay cha để nhảy xa.
Quý Huyền gật đầu, một tay ôm hoa, tay kia rút nhẹ ra khỏi tay con trai, nói: “Mai mốt cha sẽ về sớm cùng với mấy đứa.”
Khi bước vào cổng nhà, Quý Huyền liền ôm hoa chạy lên lầu.
Tiêu Nhược Quang bị bỏ lại nhìn tay nhỏ của mình, rồi nhìn bóng dáng của cha, thế mà lại có cảm giác mất mát không hiểu.
Văn Liệt cực kì hiểu chuyện kéo Tiêu Nhược Quang đi, nói: “Đi làm bài tập với anh.”
Tiêu Nhược Quang lập tức bị dời lực chú ý: “Vâng ~”
Mà ở trên lầu, Quý Huyền ôm hoa chảy thẳng đến phòng Tiêu Vũ, nói: “Tiểu Vũ, em đoán xem anh mang gì cho em này?”
Tiêu Vũ đang thay quần áo bình tĩnh kéo áo len xuống, sau đó lại dùng vẻ mặt bình tĩnh nói với Quý Huyền đã hóa đá: “Một bó hoa.”
Quý Huyền: “……”
Xoạch một tiếng, bó hoa rớt thẳng xuống đất. Tiêu Vũ cười phì, nói với anh: “Làm gì đấy? Em còn lớp đồ thu trong áo len mà! Có vậy thôi mà anh cũng ngượng à?”
Tiêu Vũ hất phần tóc bị vướng vào phần áo len, nói một câu: “Hơn nữa, đâu phải anh chưa từng thấy cơ thể em bao giờ.”
Quý Huyền lập tức ngồi xổm xuống, nhặt bó hoa lên nói: “Anh không có xấu hổ, em không có phần làm anh xấu hổ.”
Gương mặt tươi cười của Tiêu Vũ cứng đồ, nhìn Quý Huyền đang ngồi xổm nhặt hoa liền nhào tới, bổ cả người lên lưng anh gào thét: “Sân bay ăn gạo nhà anh à? Hơn nữa, em là B đó, B!!!”
Quý Huyền cõng cô, nhỏ nhắn nhẹ nhàng, sau lưng là một mảnh ấm áp, còn được cup B hay không anh cũng cảm nhận được.
Trên mặt anh nở nụ cười, cầm bó hoa lên, Tiêu Vũ theo động tác của anh như con búp bê vải đang treo trên người anh. Quý Huyền đặt bó hoa sang một bên trên tủ đầu giường, sau đó vươn tay nhấc Tiêu Vũ đang nằm sau lưng anh xuống, ôm lấy cô.
Tiêu Vũ ngốc người, cô cảm thấy Quý Huyền đang đè cô thật mạnh vào lồng ngực anh, sau đó trên đầu truyền đến tiếng thở dài của anh: “Hình như thật sự là B nhỉ. “
Tiêu Vũ: “……”
Cái gọi máu nóng đều bị anh làm cho tăng rồi, Tiêu Vũ ngẩng đầu muốn mắng người nhưng mới ngẩng cái đã bị Quý Huyền hôn lấy, lời nói gì cũng nuốt vào hết đi.
Quý Huyền thưởng thức người phụ nữ trong lòng một cách cẩn thận, tình cảnh lúc mới gặp nhau đã mơ hồ như vậy, thậm chí còn không nhớ được ý loạn tình mê với cô khi đấy. Trong một thời gian, vì chuyện của Quý Du mà xa cách với cô, yêu quá dễ dàng, tách ra liền đơn giản.
Một năm 365 ngày, số ngày anh có thể về nhà còn chưa đến số lẻ. Chờ đến khi anh có thể về nhà, giữa bọn họ đơn giản chỉ còn lại quan hệ vợ chồng
Nghiêm khắc mà nói, thời gian họ ở bên nhau ít hơn rất nhiều thời gian họ xa nhau.
Anh cũng rất bất ngờ khi nhận được cuộc gọi từ cô. Anh cũng rất ngạc nhiên khi gặp lại cô. Nhưng những điều đó không có gì sánh được, anh nhận ra rằng, mình đã yêu cô một lần nữa.
Quý Huyền cười khẽ ra tiếng, có lẽ bọn họ là bổ sung cho nhau, anh sẽ không yêu ai khác ngoài cô, và cô cũng vậy.
Tiêu Vũ cảm thấy Quý Huyền đang cười, liền đẩy anh ra, hỏi: “Cười gì đấy?”
Quý Huyền liền nói: “Không có gì, đi ăn cơm thôi.”
Quý Huyền duỗi tay kéo cô đi, mang theo cô đi về phía trước. Nếu có thể, đời này anh không muốn buông tay, cũng hy vọng cô có thể nắm chặt anh.
Lúc hai người đi xuống lầu, ba đứa nhỏ đang làm bài tập. Quý Huyền nhớ tới cái gì liền vòng lên lầu lại, cầm lấy một tập văn kiện đưa cho Tiêu Vũ: “Dàn nhạc giao hưởng Bách Nhạc (Park Orchestra) của Đức, tự em xem đi!”
Tiêu Vũ mở văn kiện xem thử: “Một trong mười dàn nhạc giao hưởng hàng đầu hiện nay, với 21 thành viên cho violin 1, 20 cho violin 2, 17 cho viola, 13 cho cello, 11 cho bass đôi, 4 cho sáo, 5 cho oboe, 5 cho kèn clarinet và 5 cho bass, 5 người cho giọng thấp, 7 kèn Pháp, 5 kèn, 5 kèn trombon, chỉnh âm, bộ gõ, đàn hạc…Đoàn của họ có tổng cộng 128 thành viên?”
* Trong dàn nhạc, violin 1 chủ yếu chơi giai điệu, trong khi violin 2 chơi hợp âm thấp với trọng tâm là nhịp điệu.
Tiêu Vũ nhíu mày, đây đâu phải dàn nhạc giao hưởng bình thường! Có hơn một trăm thành viên, đây chính là một dàn nhạc lớn, huống hồ là một trong mười dàn nhạc giao hưởng hàng đầu.
Quý Huyền đã xem qua phần tài liệu này, gật đầu nói: “Đúng vậy, đã thành lập được 150 năm, là dàn nhạc nổi tiếng của Đức và thế giới. Mỗi năm tổ chức ít nhất 3 buổi hòa nhạc, đó là buổi hòa nhạc năm mới, buổi hòa nhạc Châu Âu, và buổi hòa nhạc Bách Nhạc của chính họ.”
Quý Huyền dường như cũng đang thấy làm lạ, tại sao một dàn nhạc lớn như vậy sẽ tìm Tiêu Vũ, nhưng anh vẫn tiếp tục nói: “Tiền thân của dàn nhạc đã đặt nền móng vững chắc cho vị trí cho nó trên thế giới, khiến nó trở thành một trong những dàn nhạc giao hưởng xứng đáng trên thế giới.”
Tiêu Vũ gật đầu, thông tin điều tra của Quý Huyền chi tiết đến mức cô không thể đọc xong nó trong một sớm một chiều. Nhưng Quý Huyền cũng rất chu đáo tóm tắt những điểm quan trọng trong một tờ giấy khác.
“Dàn nhạc có lịch sử lâu đời, danh tiếng lớn, nhiều thành viên, vô số giải thưởng, có các nhạc trưởng nổi tiếng và các thành viên đến từ nhiều nơi khác nhau.” Tiêu Vũ gõ ngón tay lên mặt bàn, hỏi: “Tại sao một dàn nhạc như vậy đến tìm em nhỉ? Hầu hết các dàn nhạc đều không thuê nghệ sĩ piano. Suy cho cùng, một dàn nhạc chỉ cần một người chơi piano. Những nghệ sĩ chơi piano nổi tiếng trên thế giới như cá diếc qua sông, không cần tìm người vô hình như em mới đúng chứ.”
Quý Huyền nói: ” Chúng ta nhìn lại lần nữa đi.”
Tiêu Vũ cười nói: “Thật ra, có một khả năng.”
Quý Huyền cau mày, anh cũng đã nghĩ đến điều đó, nhưng đó là chuyện bao lâu rồi?
Tiêu Vũ cười nói, “Nếu, là do cha em thì sao?”
Quý Huyền không đồng ý lắm, anh nói: “Anh chưa nghe qua như vậy, dù gì cũng là ban nhạc trăm năm, đây không phải chuyện đùa, tại sao họ lại muốn làm vậy?”
Tiêu Vũ cúi đầu nhìn đôi tay của mình, nói: “Đúng vậy! Vì sao chứ? Không đi gặp sao mà biết được?” Có lẽ có thể vì tìm cô, hay bởi lẽ vì cha Tiêu? Có khi đây là một bước đến gần với chân tướng.
“Được rồi, đến lúc đó tính sau!” Tiêu Vũ thở dài.
Quý Huyền gật đầu, Tiêu Vũ quay sang hỏi Văn Liệt: “Tiểu Liệt đã quen với trường lớp chưa? Em mới chuyển đến trường gần đây thôi!”
Văn Liệt gật đầu nói: “Quen rồi ạ, Quý Du vẫn luôn giúp đỡ em.”
Quý Du ở bên cạnh nhíu mày nói: “Văn Liệt không biết làm rất nhiều bài đó mẹ.”
Văn Liệt liền nói: “Trước kia mẹ kế thường xuyên không cho em đi học nên có rất nhiều thứ em không theo kịp.”
Tiêu Vũ gật đầu, xoa đầu Quý Du, nói: “Tiểu Du của chúng ta thật là thông minh, dạy cho anh tiểu Liệt thiệt nhiều thứ nha!”
Quý Du gật đầu, kiêu ngạo nói: “Con có thể làm rất nhiều việc đó.”
Quý Huyền si mê nhìn 4 người nói chuyện với nhau, trong lòng cảm thấy ấm áp. Từ nhỏ anh chưa bao giờ cảm nhận được bầu không khí ấm áp của gia đình, nên khi lớn lại cực kì coi trọng hai chữ ‘Gia đình’ này. Cho nên, dù không còn yêu nhưng anh vẫn nguyện ý kết hôn với Tiêu Vũ, một phần vì chịu trách nhiệm với cô, hai là vì sự chấp nhất của bản thân, nhiều hơn nữa là không muốn Quý Du chịu cảnh gia đình đơn thân.
Hiện tại lại không như thế, bọn họ ở nơi này, ở trước mắt mình. Trao yêu thương cho đối phương, quan tâm đối phương, thậm chí, anh yêu người phụ nữ này. Nếu bọn họ ở bên nhau, đầu tiên chắc chắn là vì tình cảm của họ kết hợp với nhau, gần như không hề do cái gút mắt gọi là trách nhiệm.
Quý Huyền ngồi trên ghế sô pha, chống tay vào đầu gối. Nếu họ lại trở thành một gia đình Quý Huyền nghĩ, anh sẽ là một người chồng và một người cha tốt, anh sẽ không phạm phải sai lầm tương tự nữa. Nếu Tiêu Vũ không muốn, anh cũng sẽ trở thành một người chồng cũ tốt và một người cha tốt, đồng thời đẩy lùi mấy con thiêu thân nhào tới :)
Mùa xuân là mùa mưa, vào hôm đi xem mắt của Trương Băng Vũ, bầu trời có cơn mưa xuân mù mịt, Tiêu Vũ cầm chiếc ô màu đỏ đi vào ga ra trong cơn mưa phùn.
Trương Băng Vũ ở quán cà phê nhìn đồng hồ mà chân cứ run bần bật, trong lòng cũng rất sốt ruột, sao bây giờ vẫn còn chưa tới? Sao vẫn còn chưa tới nữa? Không lẽ không tới sao? Tại sao lại không tới?
Thấy đối tượng xem mắt sắp tới tới nơi rồi, Trương Băng Vũ muốn gọi điện cho Tiêu Vũ, lúc này mới thấy Tiêu Vũ đẩy cửa đi vào.
Đại khái là vì muốn cùng người quan tâm xem mắt nên Tiêu Vũ không định trang điểm quá lộng lẫy, cô mặc áo phông hồng, quần trắng và áo khoác xanh, tổng thể rất trẻ trung và ngọt ngào. Cô lắc chiếc ô màu đỏ trong tay, thấy trên đó không còn nhiều nước mưa lắm mới đặt ô lên kệ bên.
Hiện tại đang trong mùa lúc ấm lúc lạnh, mọi người đều đã trút bỏ những bộ quần áo dày cộp của mùa đông. Trương Băng Vũ đi xem mắt mặc một chiếc váy chấm bi đen phối với áo len cardigan ngắn màu xám, giản dị lại có chút ngọt ngào.
Tiêu Vũ vừa bước vào, nhìn thấy Trương Băng Vũ ăn mặc khiêm tốn như vậy liền cau mày nói: “Sao em lại ăn mặc ảm đảm thế kia?”
Trương Băng Vũ đứng dậy kéo ghế cho cô, vừa vẫy tay ra hiệu với người phục vụ, vừa đáp lại lời của Tiêu Vũ: “Chỗ nào ảm đảm đâu, như vậy cũng khá tốt. Em nói với chị nha! Em cũng không đến đây để xem mắt đâu. Anh trai em nói, tên đó đã chơi với anh ấy từ khi còn nhỏ, không tốt, không biết mẹ em từ đâu kiếm cho em nữa?”
Tiêu Vũ cau mày, như thể đối với chuyện này cô cũng chỉ bất lực, chỉ có thể an ủi: “Mẹ em sẽ không tìm lung tung cho em đâu. Người được bà ấy chấm nhất định cũng sẽ không quá tệ, cứ gặp trước rồi nói sau! Nếu không hài lòng thì đi về từ chối là được, chẳng lẽ còn giống thời cổ đại đẩy em lên kiệu hoa à?”
Trương Băng Vũ cười phì, người phục vụ đi tới, cô ấy gọi cho mình và Tiêu Vũ mỗi người một ly. Sau đó quay đầu nói với Tiêu Vũ: “Người đó ban đầu muốn đi nhà hàng ở tầng cao nhất của tòa nhà ở thủ đô, là theo diện hội viên. Nhưng em không đồng ý, em vốn là người không thích phô trương. Ở chỗ này uống ly cà phê nhìn mặt nhau cũng khá tốt, với lại cũng không chắc chắn sẽ ở bên nhau nên không đồng ý.”
Tiêu Vũ gật đầu nói: “ Nên làm như vậy, nhưng đến lúc đó em đừng bảo cam-pu-chia hóa đơn với em, đến lúc đó sẽ xấu hổ lắm.”
Trương Băng Vũ nói: “Em sẽ mời