Hôm nay là ngày anh và cô đi tuần trăng mật trở về.
Sau bao sóng gió cuối cùng cô và anh cũng bên nhau.
Bây giờ, họ trở về nhà cô để gặp ba mẹ cô.
Anh cao một mét chín còn cô chỉ có một mét năm mươi lắm.
Ba cô vừa thấy cô và anh liền nói:
"Hai đứa về rồi à? Nhìn như cái sào với cái kẹo ý nhỉ."
Cô vừa nghe thấy vậy liền tức giận.
Ừ thì cô đúng là không cao lắm nhưng ba cô đâu cần phải nói vậy.
Cô cãi lại:
"Đâu có! Nếu con là cây kẹo thì anh ấy là cái cột điện cao thế.
Con hơi bị thông minh ý, còn anh ấy chỉ là đồ não bé thôi!"
Anh nghe thế, đen mặt, đặt đồ xuống, vòng tay qua eo cô cười và nói:
"Ba vợ, mẹ vợ, vợ con mệt rồi, bọn con đi nghỉ trước!"
"Này! Em đâu có mệt đâu! Em muốn ăn trước đã."
Anh cứ thế bế cô lên mặc cô vùng vẫy:
"Không! Em mệt rồi!"
Tiếp sau đó anh thì thầm vào tai cô:
"Một tên ngốc sẽ làm em phải van xin hắn dừng lại đấy, anh cho em thấy anh có ngốc không nhé! Muốn ăn thì anh sẽ cho em ăn, ăn đã chưa thôi!"
Anh nhanh chân bế cô về phòng...
[...]
Sáng hôm sau, anh bước xuống nhà một mình mà không có cô bên cạnh.
"A! Con xuống rồi à? Vào ăn cùng đi."
Anh nhanh chân bước tới bàn.
"Anh hai, chị dâu đâu rồi?"
Anh liếc nhìn thằng em trai kiêm luôn em rể của vợ mình.
Tại hôm qua anh hơi quá đà nên vợ anh sáng nay vẫn chưa dậy được.
Thế mà thằng em trai duy nhất của anh lại bán đứng anh thế.
Thất vọng!
"Chú út à, vợ anh hôm nay hơi mệt thế còn dì út đâu?"
"Tại tối qua ồn quá, bọn em không ngủ được, tới gần sáng mới ngủ nên chắc cô ấy vẫn chưa tỉnh..."
Đang nói thì tiếng chuông điện thoại vang lên, chú út nhấc máy nghe.
"Gì vậy hả vợ?"
"Bật loa ngoài lên!"
Cậu bật loa ngoài...
"Anh bật rồi nè!"
"Cha tiên nhân nhà anh, phòng anh rể với chị hai là phòng cách âm, nghe tiếng thế nào được, thế mà anh bảo là ồn quá xong bảo ôm một lúc.
Cái ôm