"Mẹ ơi con muốn mua...gấu...bông..."
Giọng cô bé dần bé dần, dãn dài rồi dừng hẳn.
Cô không ngờ là mình lại bắt gặp cảnh tượng này.
Đã thế còn là ở Vân gia Viên.
Cô đặt thùng giải thưởng kia xuống đất, tay chống hông, làm ra cái vẻ mặt khó hiểu.
Ba mẹ cô đã ly hôn được hơn chục năm rồi, từ cái hồi cô còn chui gầm bàn để ngủ tới khi đó đã là tuổi hai mươi ba, học xong đại hơn năm nay rồi, có mấy cái nhà rồi thì bao nhiêu xe rồi, đã quá quen với mối quan hệ như người dưng nước lã của ba mẹ rồi.
Vậy mà giờ sao? Ba cô đang quỳ gối trên người mẹ cô, giở cái giọng van xin:
"Em~ em tha thứ cho anh đi mà~ mấy năm nay anh thực sự rất cô đơn.
Già rồi, không có người ở bên buồn lắm.
Anh hứa sẽ không trăng hoa ong bướm nữa, nha~"
Ôi chúa ơi! Cô nhìn cảnh tượng trước mắt, máu như muốn dồn lên não mà đột tử chết quá.
Cô vẫn giữ mối quan hệ tốt với ba mình nhưng chuyện này thật không chấp nhận được.
Dù ba mẹ cô quay lại là chuyện tốt nhưng cô thấy điều đấy là không nên.
Tất cả những chuyện trướng năm mười hai tuổi đấy đã ảnh hưởng quá nhiều tới mẹ cô, Khanh Phi và cả cô nữa, cô không thể để điều này diễn ra lần nữa.
"Sao ba lại ở đây? Ai cho ba vào? Nếu ba không tặng con gấu bông thì ba ở đay làm gì?Vào tặng gấu bông cho con hay là vào phòng mẹ gây chuyện?"
Cô hỏi liên tục làm ba mẹ giật mình.
Ba cô vội nhảy khỏi giường, lại chỗ cô.
"Con gái, ba chỉ muốn..."
Cô khoanh tay, đầu ngoảnh đi nơi khác, miệng gọi lớn:
"Ba không cần giải thích.
Bảo vệ! Đưa tướng quân Bảo ra ngoài, tuyệt đối không cho vào nếu không được lệnh của tôi.
Ai cho vào nhốt trong kho một ngày đêm.
Vớ va vớ vẩn."
Cô thực ra đã biết ai làm việc này, ai giúp ba vào vì cô đã thấy Khanh Phi núp ở gần đó.
Trước khi cô tới nó còn mang khuôn mặt hí hửng, vui vẻ nhưng sau đó lại xịu xuống, buồn bã.
Cô sẽ không nói gì Khanh Phi về chuyện này, cô biết con bé rất muốn có được tình yêu thương mà đáng ra nó được hưởng nhiều hơn là sáu năm đầu đời.
Con bé chỉ vừa học lớp một chưa bao lâu thì ba mẹ đã không còn ở bên nhau, thiếu thốn mái ấm tròn vẹn mà đáng lý ra ai cũng có kia.
Suy cho cùng con bé cũng rất đáng thương.
[...]
"Ê! Phi! Phi! Mày nghĩ cái gì thế? Thế giờ chuyện này tính thế nào tiếp?"
Cô im lặng.
Bây giờ nếu thân phận cô bị bại lộ thì sẽ rất nguy hiểm cho cả cô và hai đứa bé thế nên bây giờ chưa phải lúc.
"Chưa biết.
Nhưng theo