Ả đàn bà kia trợn mắt nhìn cô.
Thấy vậy, cô nhíu mày khó chịu.
"Nói không?"
Ả thấy vẻ mặt của cô, mỉa mai:
"Cô cũng chỉ là một diễn viên nhỏ bé thôi mà dám lớn tiếng với tôi? Cô có tin chỉ cần một cuộc điện thoại tôi có thể phong sát cô trong ngành không?"
Tất cả nghe tới đây liền im lặng, mặt tái mét lại như biết trước điều sắp xảy ra.
Bầu không khí im lặng đến đáng sợ lại một lần nữa bao trùm lên không gian nơi cuối dãy hành lang bệnh viện.
Mồ hôi trên trán từng người nhỏ xuống thành hàng dài.
"Có chắc không?" - Cô nhẹ giọng.
Ả ta vẫn tiếp tục lớn tiếng: "Cô hỏi thế là có ý gì? Cô nghĩ mình là ai?"
"Bé tiếng chút, đừng làm ảnh hưởng tới em tôi và những bệnh nhân khác.
Có lẽ cô chưa biết, vậy để tôi giới thiệu luôn nhé.
Tôi là Đình Kim Phi, chị gái của Bảo Khanh Phi, con gái cả của Bảo Kim Thanh và Vân Tần Khanh.
Gì nữa nhỉ? À phải rồi, nói nhỏ cho cô biết này, tôi là người duy nhất có đủ khả năng làm xoay chuyển mạch máu tài chính trong mọi ngành nghề khắp khu vực này.
Vậy nên ý, Hạ Hảo Lam của cô đối với tôi chẳng là cái shit gì cả, tôi chỉ cần muốn thì Hạ gia sẽ chẳng trụ được bao lâu đâu."
Ả ta lắp bắp: "Cô cô cô...sao cô biết là Hạ Hảo Lam chứ? Rốt cuộc cô là ai?"
Cô ức chế: "Đệt! Tôi vừa nói xong, cô điếc hay gì còn hỏi lại? Tôi chẳng lẽ phải nói rõ cho cô là tôi làm diễn viên chỉ vì đam mê thôi thì cô mới biết tôi là ai à? Cô nói rõ vờ lờ là ai rồi còn gì lại còn hỏi sao tôi biết? Gì khùng điên à?"
Tức giận, cô quay lưng, bỏ vào phòng bệnh.
Cô vừa đi khỏi, anh quay ra nhìn ả nở nụ cười quỷ dị.
Coi thường vợ anh là chết với anh rồi.
"Cũng chỉ là một con tốt thí của Hạ Hảo Lam.
Bọn mình nên xử lý cô ta thế nào bây giờ?"
"Em chẳng muốn nhìn thấy cô ta một lần nào nữa.
Vừa già vừa xấu lại còn đòi đấu lại chị cả chị tư." - Y Phong cất tiếng nói.
Phùng Tiêu Kỳ nhíu mày nhìn ả ta, trong lòng vẫn hừng hực lửa giận.
"Cô tính li gián vợ chồng tôi mà mong sống yên ổn?"
Ả ta sợ hãi câm nín.
Ánh mắt này của Phùng Tiêu Kỳ...quá đáng sợ! Phùng Tiêu Kỳ nắm tóc ả, nhìn ả đay nghiến.
Những lúc như thế này Phùng Tiêu Kỳ trông giống anh như tạc.
"A Kỳ! Chú bình tĩnh đã, cứ để cô ta lại, cô ta sẽ có ích cho việc đối đầu Mễ tổng của chúng ta."
Phùng Tiêu Kỳ tức giận, quay lưng đi về phía phòng bệnh của Khanh Phi.
Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra, vẻ mặt tức giận ban nãy đã thay bằng vẻ mặt với ánh mắt tội lỗi khó tả.
Khanh Phi ngủ rồi, mấy ngày nay đều thế, chỉ cần không bị đánh thức thì thế nào cũng sẽ ngủ thiếp đi như vậy.
Phùng Tiêu Kỳ nhẹ nhàng khép cửa đi vào, đến