Năm tháng sau.
Cô đã mang thai tới tuần thứ hai mươi ba rồi, bụng đã lớn lên đáng kể.
Chỉ là...!hiện tại ba mẹ cô vẫn chưa biết điều đó bởi cô đã giấu nhẹm đi.
Anh cũng bớt lượng công việc lại để thường xuyên ở nhà chăm sóc cô rồi.
Cuộc sống của cô và anh hiện tại cũng chỉ như bao người bình thường khác mà thôi.
Có điều mấy tháng nay không thấy phía Mễ tổng có động tĩnh gì thành ra cũng rất lo.
"Phi Phi, trời trở rét rồi, anh có mua chút quần áo rét, ra thử đi này."
Cô chạy ra từ thư phòng, vẻ mặt hớn hở vô cùng.
Trong khoảng thời gian mang thai, phụ nữ khá nhạy cảm nên chỉ xa anh mấy tiếng đồng hồ, cô đã rất nhớ anh rồi.
"Dương, anh về rồi."
Cô cầm hai chiếc áo giống hệt nhau chỉ khác form chạy tới chỗ anh.
Anh thấy thế vội cản cô lại.
Dù gì cô cũng là thai phụ, phải cẩn thận chút chứ.
"Dương, anh nhìn xem, em làm áo đôi với khăn đôi cho chúng ta đấy, anh xem đẹp không này."
"Đẹp lắm! Phi Phi làm gì cũng đẹp hết.
Tối nay en muốn ăn gì?"
Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
"Hay hôm nay mình về nhà ba mẹ đi, đã hai tháng trời chưa về rồi, hôm nay vợ chồng mình về nhà ba mẹ ăn cơm đi, tiện thể cho ba mẹ biết luôn."
Anh gật đầu, vui vẻ nhìn cô.
Nhìn cô sao có thể dễ thương như vậy chứ? Sắp làm mẹ hai con tới nơi rồi mà vẫn còn dễ thương như vậy, trẻ con như vậy thật khiến anh khó mà kìm lòng...
Bỗng cô nhận được điện thoại.
Là Mạc Kim Thần.
Tuy là Mạc gia và biệt thự riêng của cô và anh ở gần nhau nhưng cũng đã cả tháng trời cô không tới Mạc gia rồi.
"A lô.
Anh gọi em có chuyện gì thế?"
"Ông ngoại anh gọi bảo tất cả tập hợp về Đình gia, hôm nay cùng ăn cơm một bữa."
Cô gật đầu theo bản năng, đáp lại: "Em biết rồi."
[...]
Sau khi được Mạc Kim Thần báo tin, anh và cô liền lập tức tới Đình gia.
Từ biệt thự tới Đình gia cũng chẳng gần gì, phải chạy xe khoảng tầm nửa tiếng hơn chứ chẳng ít.
Lúc anh và cô tới nơi thì trời đã nhá nhem tối rồi.
Anh xách rất nhiều đồ trên tay, dắt tay cô đi vào.
"Yo, đây chẳng phải là bạn học Bảo và bạn học Phùng sao? Sao hai người lại ở đây vậy?"
Cô đang vui vẻ thì nhìn thấy Mễ Na Na liền chán ghét.
Mễ Na Na bị trục xuất khỏi Mễ gia một thời gian rồi, tới Mễ tổng cũng chẳng giúp được cô ta.
Tưởng ả đi đâu nào ngờ lại đang làm giúp việc ở Đình gia thế này.
Anh cười trừ buồn thay cho ả.
Một người ở dám chọc tức chủ nhân? Ả sắp không thoát nổi rồi.
"Cô ăn nằm với ai vậy? Với thằng diễn viên kém cỏi này tới gạo nấu thành cơm rồi à?"
Cô cười nhẹ: "Bọn mình không chỉ ăn nằm mà còn ngủ, nghỉ, đi chơi với nhau, nấu ăn cùng nhau, hôn nhau và rất nhiều thứ khác nữa cơ."
Ả tức giận: "Nếu đã như thế tại sao cô còn bám theo Thần tới đây? Còn không mau cút!"
"Ai cút cơ?"
Cô nhếch miệng cười.
Ả run rẩy quay đầu nhìn lại.
Run sợ vô cùng.
"Chị, tới rồi."
Đám nhóc đứng đối diện thấy cô và anh liền vô cùng mừng rỡ.
"Chị ba, sao không nói sớm, bọn em có cháu từ bao giờ thế?"
"Chị ba, em cao hơn chị một cái đầu luôn này."
"Anh rể có bắt nạt chị không, chị ba?"
"Em nghe nói chị ba cao thêm hai xăng-ti rồi phải không? Đỉnh ghê."
"Chị ba, cháu của bọn em là trai hay gái thế?"
"Bao giờ cháu của bọn em sinh hả chị ba?"
"Chị ba..."
"Chị ba..."
Ả run rẩy trước những lời hỏi thăm kia, len lén chuồn đi mất.
Nhà tổ Đình gia to lớn và tráng lệ vô cùng.
Chỉ nhìn thôi cũng đủ hoa cả mắt.
Trong toà thành kia có tới hàng trăm căn phòng cả lớn cả nhỏ, chỉ cần nhớ được từng phòng là của ai thôi đã giỏi lắm rồi.
"Hôm nay là ngày gì mà ông lớn lại gọi bọn em về thế không biết, bình thường chỉ anh Thần với anh Thiên, chị Kim Phi với Y Phong về là được rồi còn gì."
Cô cười: "Ngày con chị mày được năm tháng.
Gớm, tới ngày giỗ cụ cả cũng không nhớ thì chị cũng chịu chúng mày.
Vào đi."
Đình gia đời kị chỉ sinh được đúng ba người con, hai trai một gái.
Ba anh em gồm: cụ của anh em Kim Thiên, Kim Thần; cụ của cô; và cụ bà nữa là em út.
Trong số ba người thì cụ của cô là người được chọn để thừa kế vì hai người kia hoàn toàn không hứng thú với chuyện kinh doanh.
Con cả của cụ là bà ngoại cô, con cả của bà ngoại cô là mẹ cô còn cô có thể nói theo cách khác là đứa trẻ vốn sinh ra để nối nghiệp Đình gia không ai khác ngoài cô.
"Cái gì đây? Con có thai từ bao giờ vậy Phi?"
Mẹ cô đang ngồi ở phòng khách, thấy cô và bọn trẻ bước vào liền giật mình.
Con gái nó có bầu từ bao giờ cũng không nói cho mình biết luôn.
Bọn trẻ nghe thế thì đực mặt nhìn cô.
"Chị ba? Sao bác chưa biết vậy?"
Cô ngập ngừng một lúc rồi mới nói: "À...ờm...con...!lần cuối con gặp ba mẹ là hai tháng trước, lúc đấy con có thai được ba tháng rồi, lúc mẹ nhắc con ăn uống vì tưởng con đau dạ dày ý...à...ờm...con cũng quên mất việc cần nói luôn.
Thế là..."
Mẹ cô tức giận, véo tai cô: "Gan lắm! Từ giờ con về ở nhà, ở riêng rồi ai chăm con nổi.
Chồng đi làm cả ngày ai mà trông được con.
Từ mai về nhà!"
"Á...á...đau...đau...con biết rồi...nhưng mà một ngày Dương Dương chỉ đi làm có bốn tiếng thôi, anh ấy ở nhà với con mà...á...á...bỏ con ra..."
Mẹ cô vừa mừng vừa giận, chẳng biết làm sao nên trút hết lên cô.
"Vân Tần Khả, em bỏ con em ra cho chị!"
Mẹ cô nghe thế giật mình thả tai cô ra, quay ra nhìn bà Mạc, nhíu mày, cãi lại:
"Con bé nó làm mẹ như thế cũng không nói với ai cả, chị nói xem thế có muốn múc cho không cơ chứ?"
Cô nghe thế, cãi lại ngay: "Anh Kim Thần với chị Tiểu Ly cũng biết, Y Lãnh với Y Phong cũng biết, tiểu Sơn cũng biết, dì Phi Yến cũng biết nữa mà, đâu phải con không kể với ai đâu."
"Thế con có kể với mẹ không?"
Cô câm bặt, không dám nói gì.
"Thiên nhi, A Thần, Phi Phi, cả Tần Khả với Đan Lạc nữa, mấy đứa lên đây."
Nghe thấy tiếng gọi, cô, hai anh trai, mẹ cô cùng bác cô lần lượt lên trên tầng mà chẳng ai dám bước theo.
"Dạ mẹ? Có chuyện gì ạ?"
Mẹ cô là người đầu tiên bước qua cánh của lớn, đi vào phòng họp kia.
Cái khí chất và nhan sắc đó thật khó ai mà bì nổi.
Mẹ cô thừa hưởng gen của cả bà ngoại cô nên đều rất cao, hơn mét bảy một chút.
Nghĩ lại vẫn hận cái gen của