Hồi cuối cấp ba, so với việc mọi người phải bù đầu vào ôn thi đại học thì lớp của cô và anh vẫn nhàn hạ, cả ngày chỉ có chơi và chơi đơn giản bởi già nửa lớp có thành tích khủng không thể bàn cãi nên xét học bạ còn nửa non kia thì tuyển thẳng rồi.
Chính vì thế, đây chính là thời điểm để bọn yêu nhau hay là có tình cảm với nhau lộng hành.
Và đôi bạn trẻ của chúng ta cũng không phải ngoại lệ.
Do là cuối năm rồi nên trong cặp cô chẳng có gì ngoài quyển sổ với cái bút, với lại cũng vì là cuối năm rồi nên bọn Mạc Kim Thần với Phùng Tiểu Ly cũng chuyển sang ngồi cạnh nhau, đẩy cô và anh vào trong góc.
"Dương Dương! Mày ngồi cho tử tế coi, đừng sát vào tao nữa."
Cô đang tính toán chi tiêu...!của công ty? Đây là công ty tiền đề của The I.L.Y, sở hữu mười cơ sở trên cả nước, sau này công ty này và mười cơ sở kia chính là các chi nhánh lớn nhất của The I.L.Y tại thị trường nội địa, việc phát triển công ty này của cô cũng chính là bước đi đầu quyết định sự thành công của The I.L.Y bây giờ.
"Ê, sau này mày đi đâu thế? Đi Mỹ à? Hay Úc?"
Cô chỉ chăm chú vào đống số liệu kia.
"Đi Anh, Oxford, cũng may mắn."
Anh thắc mắc: "Tao tưởng mày nộp Harvard?"
Cô lắc đầu: "So với Harvard thì tao thấy Oxford vẫn hơn nên nộp đơn xét tuyển thẳng với xin học bổng từ cuối năm ngoái.
Đầu năm nay tao được duyệt rồi nhưng chỉ được bảy mươi phần trăm học bổng thôi.
Xót tiền quá, mong mẹ cho một ít."
"Chán thế, tao tưởng mày học Harvard hay đi Mỹ bọn mình còn mỗi tuần gặp nhau, giờ học Oxford thì gặp nhau kiểu gì."
Cô nghe thế ngẩng đầu: "Mày đỗ gì?"
Anh thấy cô nhìn mình, bỗng nhiên đỏ cả mặt nhưng vẫn nói tiếp:
"Viện công nghệ Massachusetts, ngay gần đại học Harvard, có mười lăm phút đi xe buýt thôi."
Cô bỗng cúi gằm mặt: "Uầy, tiếc thế."
Chán quá vậy, đáng lẽ mà biết sớm hơn là được học gần anh rồi.
"Bọn mình bên nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ?" - Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, cất tiếng tiếp tục hỏi.
"Sao lại hỏi thế, mười bốn năm."
"Liệu có thể tiếp tục bên nhau thêm mười bốn năm nữa không?" - Anh ngập ngừng hỏi.
Cô nghe thế thẳng thừng đáp lại: "Mười năm còn chắc gì đã được chứ nói là mười bốn.
Có khi mười bốn năm nữa tao lấy chồng sinh con, mày lấy vợ rồi cũng nên.
Lúc đấy thì bên nhau cái gì chứ."
Anh nghe thế thật sự chạnh lòng nhưng sau đó liền được cô xoa dịu: "Hay bây giờ viết một bài hát, đợi mười năm nữa, nếu vẫn bên nhau thì đánh bài hát này, nếu ai mà có chồng hay vợ trước thì người còn lại đốt bản nhạc đó đi."
Chính vì thế mà bài hát đó dần ra đời.
Cả ngày hai người họ chỉ ở bên nhau mà viết bài hát, bên khung cửa sổ ấy, cả hai ngồi say sưa đánh đàn, ngâm nhạc.
Quyển sổ của cô sớm chật kín bảo những nốt nhạc cuối cùng cũng hoàn thành.
Anh ngồi chép lại hết số nhạc đó.
"Sau này đi du học, mỗi lần gọi cho nhau đều sẽ chơi bản nhạc này được không?"
Cô mong chờ hỏi anh.
Anh đương nhiên là gật đầu đồng ý.
[...]
Ngày anh ra sân bay, anh cứ nghĩ là cô sẽ ra tiễn mình nhưng lại không thấy cô đâu.
Anh bay một chuyến tới Anh và sẽ ở lại đó mấy ngày rồi mới sang Mỹ, cốt cũng là để thuộc đường khu Oxford để hôm nào gặp cô.
Đại học Oxford cách điện Buckingham và trung tâm thủ đô London khoảng một tiếng rưỡi đi ô tô.
"Phùng Tiêu Dương! Cậu đi chậm lại cho tôi! Từ lúc lên máy bay đến giờ tao nhịn mày hơi lâu rồi đấy."
Anh giật bắn mình.
Hả? Gì cơ?
"Mười mấy tiếng trên máy bay mà mày cũng không để ý tao luôn?"
À phải rồi, dạo gần đây anh rất hay gặp ảo giác, đêm còn thường xuyên gặp ác mộng, có lẽ là do sử dụng thuốc ngủ quá liều.
Anh thường xuyên mất tập trung, không ngờ lại ảnh hưởng nhiều thế.
"Chết! Mày ốm rồi, sao vẫn còn đi được cơ chứ.
Mày muốn chết sao?"
Thế là mấy ngày đấy, cô chưa chính thức ở kí túc xá vì đi trước thời gian nên đã ở khách sạn cùng anh...!à không là cùng khách sạn nhưng khác phòng với anh.
Khoảng thời gian đó, hai người họ cùng nhau dạo phố, lúc anh ôm cũng là cô chăm sóc anh, khi đó anh cảm thấy thật sự rất vui, cô cũng vậy.
Thế nhưng hai người đi học rồi lại chẳng mấy khi gọi cho nhau nữa.
Nhưng...!Hai người họ rảnh lúc nào đều sẽ đem bản nhạc ra đánh.
"Phi Phi, bản nhạc này cô chơi..."
Cô vui vẻ cười nhưng trong đó lại đượm một nỗi buồn: "Là của con và người con yêu.
Không biết sau này con còn được bên cậu ấy không nữa."
Công nương đệ tứ nhìn ngây người nhìn cô.
Công nương đệ tự ngang ngang tuổi cô nên từ sau khi cô được nhận nuôi, mỗi lần tới điện thì lại thường xuyên tâm sự với công nương.
Nhưng đáng lý ra cô nên gọi công nương bằng cháu vì đức vua nhận nuôi cô ngang hàng bà ngoại cô mà nhưng dù gì bây giờ cũng chẳng phải người hoàng gia nên cứ xưng như vậy cho phải phép.
Có một cô cháu dâu bằng tuổi mình để tâm sự nơi đất khách như vậy cũng đỡ nhưng mỗi lần nghe bản nhạc này cô lại rất rất nhớ anh.
"Người đấy...tên gì vậy?"
Cô trầm ngâm một lúc rồi mới cất tiếng: "Là Phùng Tiêu Dương, không biết gần đây cậu ấy thế nào nữa."
"Phùng...Tiêu Dương? Có phải chàng trai thủ khoa lập trình của Viện công nghệ Massachusetts không?"
Cô ngạc nhiên: "Thủ khoa?"
Công nương vui vẻ kể: "Phải, nghe bảo cậu ấy bước đầu sáng tạo một phần mềm và đã mở một công ty về phần mềm ở Mỹ, nghe nói rất thu hút đầu tư.
Mà cậu ấy giỏi lắm, thấy bảo thành thạo bảy thứ tiếng đấy, tầm đấy chắc IQ cũng phải trên dưới 120 cũng nên.
Mà hai người quen nhau lâu chưa?"
"À, cũng không lâu lắm, mới khoảng mười sáu năm thôi ạ."
Cô nương nghe thế ấm ức: "Đúng là kẻ giỏi đều chơi cùng nhau mà.
Kim Phi nổi tiếng khắp Anh quốc vì thành tích liên tục lập kỉ lục chưa từng có ở Oxford đấy.
Nghe bảo từ khi Phi Phi liên tục xác lập kỉ lục dần phân hoá thái độ kì thị người gốc Á ở châu Âu nữa, tuyệt vời ghê."
Vậy là công nương chưa từng nghe về profile cực đỉnh của cô rồi.
"Đình Kim Phi, sinh ngày 12 tháng 12, hai mươi năm trước.
Điểm IQ là 128, ở mức thông minh, gần chạm mốc rất thông minh và cận thiên tài.
Các bài test về trình độ ngôn ngữ thường dao động từ khoảng đủ điều kiện xét tuyển thẳng các đại học lớn đến tuyệt đối, thông thạo mười ngoại ngữ gồm: Tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng La-tin, tiếng Trung Quốc, tiếng Nhật, tiếng Thụy Điển, tiếng Phần Lan, tiếng Hà Lan và tiếng Nga.
Giải nhì học sinh giỏi quốc gia và khu vực môn Ngữ Văn.
Năm nhất và năm hai đại học hai lần liên tiếp là thủ khoa hai ngành quản trị kinh doanh và tài chính thương mại, hiện đang học song song hai bằng là Đại học và thạc sĩ của đại học Oxford - Anh.
Hiện đang có đơn mời gia nhập Học viện Điện ảnh Bắc Kinh.
Nhạc cụ yêu thích là dương cầm.
Tôi nói vậy có phải không, Đình tiểu thư?"
Cô quay người lại.
Người hiểu rõ cố như thế chẳng có mấy người, hơn nữa giọng nói này có chút quen...!Trước mặt cô là chàng trai cao mét chín, tóc đen cắt hai mái, mặc sơ mi trắng với quần âu, trên tai còn đeo một chiếc khuyên tai tai hình que.
"Dương...Dương Dương?"
Phùng Tiêu Dương sau hai năm chẳng thay đổi gì mấy chỉ khác là sớm đã bắn một lỗ tai thế nhưng đeo khuyên tai như này trông lại rất quyến rũ, càng nhìn càng đậm chất một "xuân dược sống".
Cô huých huých tay công nương: "Công nương, người giải thích cho con tại sao lại có người ngoại gia vào điện vậy?"
Công nương lúc này mới sực nhớ: "Hôm nay là cuộc gặp mặt của hai trăm sinh viên nổi bật của khu vực Âu-Mỹ-Úc, cô cũng có thư mời mà cháu quên mất."
"Tao biết ngay là gặp mày mà, mấy năm gần đây Phi Phi của chúng ta nổi tiếng quá đấy, siêu đỉnh luôn."
Cô nhìn ra ngoài đã thấy rất nhiều người, giờ thì hay rồi, chẳng ai báo gì cho cô hết.
Cô không muốn thân phận bại lộ đâu, giờ lại phải tự xoay sở thôi.
"Hai năm mới gặp đấy, thế nào, có đi tìm nhà tao ở khu Oxford không?"
"Không, làm gì có thời gian, từ đấy đến đây mất cả tiếng cơ mà."
Đang nói chuyện thì đám sinh viên kia được người dẫn dẫn vào.
"Phùng, đây là bạn gái mà cậu?"
"Dễ thương quá!"
"Phùng thể hiện đi, cậu là tài tử violin đấy 126."
"Đừng gọi người ta bằng điểm IQ như thế."
Cô thấy nhiều người quan tâm như vậy nên hơi khó chịu chút.
Anh cũng vậy.
"Xin lỗi, đây không phải bạn gái tôi."
Cô nghe thế liền chạnh lòng tủi thân dù đó là sự thật.
"Vậy có thể trao đổi phương thức liên lạc không? Cậu ấy chính là Đình Kim Phi đứng đầu chúng ta đấy."
Anh nghe thế liền hoảng, sợ rằng đám con trai này sẽ cướp tiểu Phi Phi của anh liền kéo cô ngồi vào đàn, liếc mắt ra hiệu.
Tiếng nhạc du dương vang lên, cô thật sự mê mẩn tiếng violin của anh, nhắm mắt cảm nhận mà đánh đàn của mình.
Sau lần đó,