"Vợ cậu không sao rồi."
Anh lập tức chặn ngang lời:
"Không! Cả đoạn đó!"
Anh bác sĩ vẫn không hiểu, hồn nhiên trả lời:
"Vợ và con cậu đều không sao cả?! Sao vậy?"
Anh ngập ngừng:
"Nghĩa là..."
Anh bác sĩ kia tiếp tục tiếp lời:
"Vợ cậu có thai rồi, được khoảng nửa tháng, cậu không biết sao?"
Anh giở giọng ấm ức:
"Nghĩa là chín tháng tới tôi sẽ phải cấm dục sao?"
"Ừ!...Ơ cậu vừa nói gì cơ?"
Những người khác khi biết vợ mình mang thai thì sẽ nhảy cẫng lên vui sướng còn anh thì sao vậy? Cái bộ mặt méo xẹo chán ghét đang bày ra trước mặt mọi người bây giờ là sao? Thật là chẳng ra cái thể thống gì cả.
"Vấn đề ở đây không phải là cậu bị cấm dục hay không đâu, có vẻ vợ cậu đã mang thai hẳn hai đứa nhóc cơ đấy, phải cẩn thận hơn trong hành động rồi, không lại ảnh hưởng.
Tớ nói cho cậu biết, đây là vừa nãy Mai Mai dạn tớ đặc biệt nhắc nhở cậu."
Anh bác sĩ đẹp trai vừa nói với giọng nghiêm túc lại vừa pha lẫn một chút châm biếm.
Anh chàng bác sĩ này là bạn học khi còn học cấp ba của cô và anh, ngày đó còn tưởng bóng cơ.
Vẫn như khi trước, vấn đề bây giờ là cô mang thai mấy đứa không còn quan trọng nữa vì dù sao chỉ trong hai giây anh cũng nghĩ được tên cho cả hai đứa rồi, chúng nó làm anh phải cấm dục tới gần một năm trời nữa, thật đáng ghét, nhưng bọn trẻ chỉ là sự cố thôi, cô bây giờ mới là quan trọng, giờ anh phải vào xem vợ yêu của anh ra sao nữa.
Chưa kịp nghĩ xong, anh đã gạt anh bạn cũ sang một bên, bước vào phòng bệnh của cô.
Cô đang nằm trên chiếc giường bệnh tráng muốt, từng giọt từng giọt nước trong ống truyền nước đang nhỏ xuống, một giọt, hai giọt,...gương mặt cô đã hồng hào hơn trước đôi chút, các vết thương được băng bó lại cẩn thận.
Hình như là cô vẫn đang ngủ.
Thấy anh vào, cô mở mắt, bật dậy.
"Chồng, em nghe thấy rồi nhá, từ giờ phải nâng niu em, không được hành động quá trớn nghe chưa.
Mà em nghĩ ra tên luôn rồi! Một đứa tên Thiên, một đứa tên Thần, ghép lại là thiên thần được không?"
"Khộng!"
"Sao lại không?"
[...]
Cô nhìn thấy vẻ mặt của anh thì xịu