Tuyết Y nghe thấy lời nói không mấy phần trong sáng của Đại Duệ mặt liền hơi ửng hồng rồi lấy chân đạp lên chân của anh. Đại Duệ đau đớn cau mày lại, bố Đại Duệ lúc thấy của hai có chút lạ liền hỏi ngay Tuyết Y:
"Con ngồi đi cảm thấy không khỏe trong người sao".
Tuyết Y ngồi xuống ghế gần với bố Đại Duệ có chút hồi hộp rồi gượng gạo trả lời:
"Không có ạ".
Cô vừa nói dứt câu bác ấy liền nhìn sang Đại Duệ gương mặt lúc này có chút nghiêm khắc:
"Cái thằng nhóc không biết điều này rót nước cho vợ uống đi".
Cô ngại ngùng xua xua tay:
"Không sao đâu bác cháu không khát đâu ạ".
Đại Duệ nhìn bố mình vẻ mặt nghi hoặc trong lòng thầm nói: "Không biết mình là con ruột hay cô ấy là con ruột nữa".
Lúc này từ trên lầu có tiếng bước chân Tuyết Y ngẩng đầu nhìn sang, một người phụ nữ tuổi khoảng bà quả gia ở đây, bà ấy từ từ đi xuống người mặc một chiếc váy xẻ cao thần thái sang trọng bước lại gần. Đại Duệ nhìn lên đứng dậy mỉm cười nhìn bà ấy:
"Mẹ".
Bà ấy chẳng ngó ngàng gì đến Đại Duệ rồi đi lại chỗ Tuyết Y rồi ngồi xuống tay nắm lấy tay Tuyết Y:
"Con dâu của ta xinh thật, mà con tên là gì vậy?".
Tuyết Y ngại ngùng nhìn bà giọng hơi run đáp:
"Cháu tên Tuyết Y ạ".
Vừa nghe xong bà ấy liền bật cười, nụ cười của bà ấy rất tươi và phúc hậu vỗ vỗ tay Tuyết Y:
"Đúng là người đẹp mà tên cũng đẹp nữa"
Tuyết Y cũng bớt đi phần nào căng thẳng mặt cũng dãn ra rồi mỉm cười, lúm đồng tiền cô lúc này hiện lên:
"Hôm nay cháu đến vội nên vẫn chưa chuẩn bị được gì cho hai bác hết, cháu có chút thất lễ hai bác bỏ qua cho cháu nhé".
Bà ấy vẫn nắm lấy tay Tuyết Y vẻ mặt vui sướng rồi gật đầu:
"Không sao, không sao! Mà từ nay cháu nên đổi cách xưng hô rồi".
Tuyết Y đỏ mặt ngượng ngùng nhìn bà ấy rồi ấp úng thốt lên:
"M...mẹ..".
Bà ấy liền mỉm cười rồi gật gật đầu:
"Ơi..".
Trò chuyện xong với Tuyết Y lúc này bà mới nhìn sang Đại Duệ vẻ mặt lạnh