Cứ thế hàng nghìn hàng trăm câu hỏi cứ lập lại.
Anh đã biết mình sai, mình không còn xứng với cô nhưng anh vẫn muốn gặp cô, gặp lại người con gái anh yêu dù chỉ một lần.
Tình yêu là thế, nó hạnh phúc bao nhiêu thì nó tàn nhẫn bấy nhiêu.
Yêu có đau có khổ mới là yêu.
Một bên đau khổ vì tình thì một bên vui vẻ và hạnh phúc.
Ông trời thật trêu người.
*Diệp gia
Bữa ăn tối nhà Diệp gia luôn tươi cười hạnh phúc nhưng chỉ riêng một người nào đó là không vui.
Trong bàn ăn tối lúc này, Diệp Thanh Họa đang ngồi hậm hực.
Hôm nay anh bị mẹ mình hối lấy vợ.
"Thằng trời đánh kia, khi nào mày lấy vợ hả?"
"Con còn trẻ không muốn yêu đương, muốn sự nghiệp cơ." anh làm nũng, mặt mếu máo.
"Dẹp ngay cái bản mặt đó của mày đi, nhìn muốn ói." Bà Diệp tức giận quát.
"Hừ." Anh thở mạnh, không chú ý đến bà.
Bà Diệp thấy vậy bắt đầu bài ca không bao giờ quên.
"Ông thấy chưa, nuôi nó lớn chừng này nói nó mấy câu mà nó đã làm thế với tôi.
Nếu sau này già rồi chắc nó leo lên đầu tôi ngồi quá.
Hic… hic… làm mẹ ai chẳng muốn con mình thành gia lập thất, gia đình êm ấm chứ, cháu chắc đầy nhà.
Tôi cũng muốn có cháu bồng mà, bạn tôi giờ đã ẵm trẻ rồi còn thân già vẫn cô đơn.
Tôi khổ quá mà.
" Bà Diệp vừa nói vừa đánh ông Diệp, sụt sịt khóc.
Yên Nhi ngồi bên cạnh, phụ họa thêm.
"Hic… hic… tội dì quá.
Đẻ con ra mà chừng tuổi này cháu vẫn chưa có, con thấy mà thương xót."
Vừa nói cô vừa ôm bà Diệp cả hai ôm nhau khóc.
Thanh Họa thấy cảnh này chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Ông Diệp ngồi bên, thấy bà khóc ông dỗ dành.
"Thôi ngoan, tôi thương, để tôi giải quyết cho nha.
Nín nào." ông vừa nói vừa ôm bà vỗ vỗ vai.
Nói rồi ông quay qua Thanh Họa tức giận lên tiếng.
"Mày dám làm vợ ông khóc để ông đây xử mày."
"Quản gia, lôi cái thằng này ra cho nó ăn cùng con best đi, rồi ông sắp xếp lịch xem mắt cho nó đi, xem đến chừng nào nó đồng lấy vợ thì thôi."
Anh nghe ba mình nó ngơ ngát, không phải chứ 30 năm cuộc đời, anh đã sống cùng con best rồi, đã thế bắt anh đi xem mắt.
Hôm nay anh sẽ tuyệt giao với ba mẹ.
Khoảng 5 phút sau, quản gia đi vào sau lưng