"Đông Thiên Hoàng, anh nghe cho rõ 3 chữ này, TÔI HẬN ANH."
Nói đến đây, tim cô thắt lại, ngực đau nhói.
Cô còn yêu anh nhưng thù hận lại chiếm lĩnh tâm trí cô.
Có lẽ bây giờ trong cô chỉ còn là hận thù.
Đông Thiên Hoàng nghe rõ từng chữ cô nói, từng chữ từng chữ một khắc ghi vào tâm trí anh.
Cho đến khi 3 chữ cuối cùng của cô khiến anh chết lặng.
Tay chân mềm nhũn,ngã quỵ xuống chân cô, một tay ôm ngực trái của mình.
Những giọt lệ lại thi nhau chảy xuống tạo thành dòng suối tinh khiết nhưng chứa đựng những nỗi đau.
Ngày xưa, cô là người chịu đau, chịu tổn thương thì ngày nay anh là người chịu những cơn dày vò đó.
Tựa như anh và cô đang hoán đổi vị trí cho nhau.
Nếu ai hỏi, một trong hai người ai là người chịu đau thương nhiều nhất? Có lẽ người đó là anh - Đông Thiên Hoàng.
Cô chịu đau về tình yêu, anh lại chịu đau về thù hận.
Hận bản thân mình đã làm ra chuyện ngu ngốc, hận bản thân gây ra những tổn thương cho cô, hận mình của ngày xưa và hứng chịu luôn cả hận thù cô dành cho anh.
Ngẫm lại, ta thấy thật trùng hợp, "yêu" có 3 chữ thì "hận" cũng 3 chữ.
Ông trời thật trớ trêu.
Cô chịu nỗi đau về thể xác anh cũng vậy, anh dày vò cô, thì cả thế giới dày vò anh bao gồm cả bản thân anh.
Anh chà đạp tình yêu của cô, nhưng anh cũng tự chà đạp tình yêu của mình.
Nỗi đau ngày xưa cô chịu chỉ bằng 1 phần 10 ngày nay anh gánh chịu.
Đông Thiên Hoàng vừa khóc, vừa ôm ngực của mình nói.
"Yên Nhi em đánh anh đi, giết anh đi, anh đã sai rồi, anh xứng đáng chết.
Yên Nhi, ngày tháng sống thiếu em anh như kẻ mất hồn, cuộc sống tẻ nhạt, như cỏ cây mất mùa xuân."
"Yên Nhi, em có biết không, về đêm anh dày vò bản thân mình, làm bạn với rượu, làm một kẻ điên tự tay rạch những vết thương để tìm kiếm một cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Nhưng ông trời lại không thành toàn cho anh, anh càng uống rượu lại càng tỉnh, anh càng chịu nỗi đau anh lại nhớ đến những lỗi lầm mình gây ra."
"Ban ngày thì vùi đầu vào công việc để ngừng nhớ về em.
Nhưng càng làm thì càng nhớ em, tâm trí anh sớm đã bị em thống lĩnh rồi."
"Anh điên thật rồi, anh sắp phát điên rồi, tim anh bây giờ không còn nguyên vẹn nữa nó sắp