Anh lại nói, giọng nói trở nên bi thương.
Từ khóe mắt anh tầng sương đã đọng, từ từ trao ra tại thành dòng lệ, giọng nói bi thương kèm theo dòng lệ chảy xuống.
Anh nhìn cô, đôi mắt chim ưng được thay bằng ánh mắt cầu xin, mong chờ từ cô.
Cô nhìn anh, không tin vào tai mình.
Một vị tổng tài cao cao tại thượng vậy mà hạ mình cầu xin cô.
Nếu cô của trước kia khi nghe được những câu nói này sớm đã nhào vào lòng anh, ôm anh bỏ qua những việc sai trái của anh.
Nhưng cô của hôm nay đã khác xưa, một cô gái cứng rắn, lạnh lùng hơn, lại hận anh sâu sắc như vậy liệu giờ có thể bỏ qua sao.
Một câu nói đúng nhưng lại sai thời điểm sẽ không có tác dụng.
Ánh mắt sắc lạnh nhìn anh, đôi môi anh đào nở nụ cười trào phúng.
"Cầu xin tôi đừng ly hôn với anh sao? Anh có tư cách gì mà cầu xin.
Trước khi nói ra câu nói này, anh có từng nghĩ những việc anh làm với tôi không.
Ngày đầu tôi gả cho anh, đêm tân hôn anh lại đem người phụ nữ khác về nhà triền miên, bỏ mặc tôi cô đơn trong phòng lớn, tăm tối, lạnh lẽo.
Ngày thứ 2 anh lại để cô ta sỉ nhục tôi, vu oan cho tôi bắt tôi phải hạ mình xin lỗi cô ta.
Ngày thứ 3, anh bắt tôi lặn lội đi bộ từ nhà đến công ty anh chỉ để xem các người ân ái trong phòng.
Còn nhiều ngày sau đó nữa, tôi phải chịu những tổn thương mà anh mang đến cho tôi."
"Đông Thiên Hoàng, anh có biết tôi khi ở nhà là gì không, là thiên kim tiểu thư, được mọi người yêu quý, là đứa con cưng của ba mẹ, vậy mà tôi cố chấp gả cho anh, trao cho anh con tim để rồi anh lại nhẫn tâm chà đạp nó, chà đạp tình yêu, ngày ngày sỉ nhục tôi, xem tôi như ôsin mà mặc sức sai bảo.
Chỉ một đêm từ thiên kim cành vàng lá ngọc thành người giúp việc, món đồ chơi mặc anh đùa giỡn."
Cô kích động nói lớn, giọng nói không dấu nổi giận giữ của mình.
Đông Thiên Hoàng nghe vậy, tận đáy lòng dân lên nỗi bất an kèm theo đó là lo sợ.
Cô tiếp tục nói.
"Đông Thiên Hoàng, anh nghe đây, tình yêu của tôi dành cho anh nhiều vô kể,tôi làm mọi thứ vì anh nhưng nhận lại chỉ toàn cay đắng.
Anh có biết cái hôm anh bệnh là ai chăm sóc anh không?"
Anh nghe vậy, chân mày nhíu chặt, cánh môi nhẹ nhàng nhấp nháy "là Tiểu Yến."
Yên Nhi nghe vậy bật cười lớn giọng nói có phần chế giễu.
"Haha… Đông Thiên Hoàng ơi Đông Thiên Hoàng, đường đường là giám đốc lại bị lừa bởi một người phụ nữ.
Thật nực cười ghê.
Hôm đó cô ta đưa anh từ bệnh viện về đã lật đật chạy đi, trước khi đi cô ta còn nói giao anh cho tôi chăm sóc.
Tôi chăm anh cả đêm đổi lại là ánh mắt giết người của anh, anh tỉnh lại một mặt khăn khăn cho rằng cô ta chăm sóc anh cả đêm.
Còn ra tay đánh tôi."
Anh nghe vậy, cả người lại run lên sững sờ, bỏ mặc cơn đau từ lưng truyền xuống, anh lên tiếng hỏi cô, giọng nói đè nén.
"Thật sao? Tại sao em không nói rõ cho anh biết."
"Haha… nói rõ sao, lúc đó anh tin tôi không, vừa mở mắt anh đã nhìn tôi như muốn bâm tôi thành trăm mảnh, tôi chưa nói gì đã bị anh đánh 1 cái liền đuổi tôi đi.
Cơ hội nào tôi nói cho anh biết đây."
"Anh… anh… anh xin lỗi" anh ấp úng, không biết nói gì.
"Dừng lại đi, dù anh có nói gì đi chăng nữa mọi