Đang chìm đắm trong sự đau khổ và nhớ nhung thì đột bỗng nhiên có tiếng quát lớn:
"Đông tổng, đã có tin tức của phu nhân rồi ạ!"
Một người đàn ông mở cửa lao vào nói với hắn.
Ánh mắt hắn bỗng sáng lên, đứng bật dậy hỏi:
" Ở đâu?"
"Dạ… dạ… ở…" Hắn vừa nói vừa thở, giọng nói không che giấu được sự lo sợ của hắn.
Anh gấp gáp, quát lớn:
"Nói nhanh, ở đâu hả?"
Nghe tiếng quát lớn, hắn hít một hơi khí nhỏ giọng nói.
"Đông tổng, nói ra xin anh nén đau thương."
Nghe hắn nói anh bàng hoàng, khoé miệng giật giật, ngồi phịch xuống sofa, run run hét lớn:
"Cái gì mà nén đau thương, ngươi nói vậy là có ý gì hả? Nói nhanh! Cô ấy đang ở đâu? Vợ tôi đang ở đâu? NÓI NHANH!"
Giọng nói của anh vang khắp cả căn phòng.
Người đàn ông đứng im không dám ngẩng đầu, giọng nói lí nhí vang lên.
"Thưa… thưa Đông tổng, phu nhân… phu nhân cô ấy… cô ấy được tìm thấy ở bệnh viện, có… có giấy xét nghiệm của bác sĩ...!Phu nhân cô ấy mất rồi ạ"
Nghe câu nói đó xong người anh bất động, tim anh thắt lại, lòng đau hơn hàng trăm mũi tên đâm vào cùng một lúc...!
"Ngươi nói cái gì, cô ấy sao có thể? Ở bệnh viện nào? Giấy xét nghiệm đâu? Hả?"
"Dạ… ở bệnh viện Q, đang được thư ký ngài kiểm tra lại ạ."
"Đi, đến bệnh viện đó.
NGAY.LẬP.TỨC!!!"
Vừa nói anh vừa chạy vội ra khỏi công ty, còn người đàn ông kia thì chạy đi lấy xe...!
Một chiếc xe sang trọng dừng trước cửa bệnh viện, cửa xe mở ra một đôi chân thon dài bước xuống, y phục đen hoàn chỉnh, trên khuôn mặt điển trai đậm vẻ lo lắng và sợ hãi...!
Anh bước vội vào cửa bệnh viện, trực tiếp đến phòng bác sĩ Diệp - một bác sĩ điển trai, tài giỏi bậc nhất nước P này.
*Phòng bác sĩ Diệp.
Một người với thân hình cao ráo với nụ cười tỏa nắng, pha thêm chút lạnh lùng cao ngạo.
Trong phòng có 3 người đàn ông đang làm việc, vị bác sĩ ấy vẫn đang lục lại thông tin về một cô gái tên "Hoàng Yên Nhi" một cô gái tuổi đời còn trẻ nhưng lại ra đi rất sớm.
Bầu không khí vốn yên tĩnh bỗng một tiếng động lớn vang lên từ phía cánh cửa:
"Rầm."
Cả 3 ngừng việc đồng loạt nhìn ra phía cửa.
Hai người trong đó thấy bóng hình quen thuộc lập tức đứng dậy cúi đầu lên tiếng.
"Đông tổng."
Bác sĩ Diệp nghe đến tên của người đó, khóe miệng nhếch lên lộ chiếc răng khểnh trắng tinh.
Anh đi vào lôi cổ áo của bác sĩ Diệp, đôi mắt đỏ hằn lên những tia máu, gân tay nổi lên lớn tiếng hỏi:
"Cô ấy… cô ấy ở đâu?"
Bác sĩ Diệp vẫn bình tĩnh, hướng tay chỉ ra cửa kính nhã nhặn nói 2 chữ.
"Nghĩa trang."
Anh nghe 2 chữ đó không kiềm được tức giận tung nắm đấm vào vị bác sĩ.
Hành động của anh làm cho những người chứng kiến khẽ giật mình, hốt hoảng.
Cứ tưởng nắm đấm đó sẽ đấm vào gương mặt đẹp đó nhưng khi nắm đấm vừa vương