Màn đêm qua đi, những tia nắng ban mai chiếu rọi vào khung cửa sổ, trên giường một thân ảnh nhỏ đang nằm trong chăn êm, đôi mắt to tròn đang nhắm.
Cô gái bé nhỏ vẫn còn chìm trong giấc ngủ.
"Vâng, tôi biết rồi." giọng nói trong trẻo đáp lời ông.
Cô gái ấy là tiểu thư nhà Đoàn gia - Đoàn Thiên Vân năm nay 22 tuổi là một nhà thiết kế giỏi.
Các tác phẩm của cô thường được trưng bày tại các bữa tiệc lớn.
Đoàn Thiên Vân đến gần cửa sổ, kéo màn ra để những tia nắng ấm áp chiếu rọi vào căn phòng.
Cô đứng ngắm buổi sáng, những chú chim nhỏ bay lượn trên bầu trời xanh.
Ngắm một lúc, cô làm vệ sinh cá nhân.
Khoảng 15 phút sau, cô bước xuống nhà với bộ váy trễ vai màu xanh biển, tóc xả ngang lưng.
Bộ váy tôn lên nước da trắng sáng của cô.
Đến bàn ăn, cô cúi đầu chào ông bà Đoàn đang ngồi ăn sáng.
"Ba, mẹ buổi sáng tốt lành." đây là câu nói thân quen của cô vào mỗi buổi sáng.
Ông Đoàn gật đầu, lại nói " Vào ăn sáng đi Vân nhi."
"Vâng."
Quản gia mút cho cô 1 bát cháo hầm.
Cung kính nói.
"Tiểu thư, cháo của cô đây."
"Vâng, cảm ơn bác."
Nhận lấy bát cháo từ tay quản gia, cô chậm chậm mút từng muỗng ăn.
Thưởng thức hương vị ngon từ bát cháo hầm.
Lúc này, ông Đoàn lại hỏi.
"Vân Nhi, ngày mai con về nước P sao?."
Nghe ông Đoàn nói, động tác của cô khựng lại, ngước mắt nhìn ông cô cười đáp.
"Vâng, ngày mai con về ạ."
Ông Đoàn lại gật đầu rồi tiếp tục ăn sáng của mình.
Cô nhìn ông, lòng khẽ đau.
Cô biết ông đang lo lắng chuyện đó, cũng biết ông không muốn cô về nước.
Nhìn ông, cô lại cười lần này nụ cười thật tươi giọng nói vui vẻ vang lên.
"Ba đừng lo, con sớm đã chết tâm rồi.
Mọi chuyện năm ấy để cho nó qua đi ạ.
Tình cảm con dành cho người ta sớm đã héo tàn rồi.
Lần này con về vì công việc thôi, làm xong con sẽ rời đi."
Nghe con gái bảo bối nói vậy, ông gật đầu nhưng vẫn không giấu được sự buồn bã trên khuôn mặt.
Bà Đoàn ngừng ăn, nghe hai cha con nhà này nói chuyện.
Một người vì lo mà đau lòng còn một người vì sợ ba mình đau lòng mà ra sức nịnh nọt.
Nhìn tình hình lúc này, bà khẽ lắc đầu nói.
"Ông à, con gái lớn rồi để nó lo chuyện của nó.
Mình cản nó làm gì.
Ông làm vậy càng khiến nó buồn thôi."
Nói rồi bà quay sang Thiên Vân nói.
"Con đó, chuyện qua rồi thì cho qua đi, nhắc đến làm gì.
Buông bỏ được thì tốt mà không buông bỏ được thì cố gắng mà buông.
Đời con còn dài, sớm sẽ tìm được người phù hợp thôi."
"Vâng, con biết rồi ạ.
Con sớm đã buông rồi." cô cười nói.
"Ừ… thôi hai cha con ông ăn đi, đừng lề mề như vậy nữa, buổi sáng vì hai cha con ông mà mất ngon rồi.
Thức ăn sắp nguội rồi ăn đi." bà Đoàn thúc giục.
"Tôi biết rồi, cứ càm ràm hoài." mặt ông Đoàn nhăn nhó.
Không khí bàn ăn lại chìm trong im lặng.
Cô mút muỗng cháo kề vào miệng thổi thổi rồi ăn.
Nghĩ đến lời nà Đoàn nói.
"Buông bỏ sao?" cô không làm được.
Cô dành thanh xuân cho một người như cô chỉ nhận lại là lời từ chối của họ.
Nhắc đến chuyện này, phải kể đến năm ấy.
*năm 17 tuổi.
Nhà cô vốn sống ở nước P này, ba mẹ làm ăn kinh doanh lớn, có địa vị xã hội.
Cô vốn đã sống trong nhung lụa từ nhỏ.
Vào một buổi chiều tháng 3, cô tàn học ở trường.
Như thường lệ, tài xế sẽ đến đón cô nhưng hôm nay lại khác, tài xế bận chở ba cô đến công ty vì có cuộc họp đột xuất.
Cô đành phải gọi taxi về nhà.
Cô đứng trên lề đường, vẫy tay mãi không có chiếc taxi nào dừng lại cả.
Đợi mãi vẫn không có, cô đành đi bộ về.
Nhà cô rất xa trường, đi xe tốn tận 30 phút thì đi bộ sẽ là gấp đôi hoặc gấp 3.
Đối với con rùa như cô có lẽ đi từ trường về nhà tốn rất nhiều thời gian.
Nghĩ đến đấy cô thấy nản chí rồi.
Đi được một