Đắm chìm trong dòng suy nghĩ, anh bỏ mặc mọi thứ xung quanh mình chỉ mải mê suy nghĩ bỗng tiếng động ngoài cửa phát ra, đánh thức anh tỉnh mộng.
Kèm theo đó là giọng nói gấp gáp của trợ ký Lục.
"Đông tổng, Chủ tịch đã xác giấy ly hôn cho người và phu nhân rồi ạ."
"Cái gì." anh quát lớn, giọng nói đầy bất ngờ.
"Cậu mau nói ra xem, đã xảy ra chuyện gì?" anh thúc giục cậu, lòng như lửa đốt
Thư ký gấp gút kế lại.
"Những người bên tòa án đến đây tìm anh, đều bị anh đuổi về.
Hôm nay, chủ tịch đợi không được nữa nên đã trực tiếp đến tòa án để hoàn thành xong thủ tục ly hôn cho hai người.
Và… và."
Lục Ngạn ấp úng, không biết có nên nói tiếp không.
Cậu sợ, nếu nói ra anh càng đau hơn, nếu phu nhân và giám đốc cứ đày đọa nhau như vậy sẽ có ngày Đông tổng của cậu tự tử mất.
Chỉ riêng việc xảy ra tối hôm qua đã khiến ngài ấy mất nửa cái mạng, biến thành một kẻ có xác nhưng không hồn.
Thấy Lục Ngạn cứ ấp úng, Đông Thiên Hoàng giận giữ quát lớn.
"Và… và cái gì, cậu nói đi.
Sao cứ ấp a ấp úng."
"Và…" cậu muốn nói nhưng lại ngưng, nhìn Đông Thiên Hoàng rồi cúi đầu nói tiếp.
"Và… có cả phu nhân ở đó."
"Cái gì, Yên Nhi cũng ở đó sao? Sao có thể."
Anh suy sụp hoàn toàn, giọng nói nhẹ nhàng dần ẩn chứa trong đó là lo sợ, mất mát.
Yên Nhi ở đó, cô ấy không cho anh một cơ hội nào.
Mặc cho anh cứ cầu xin, cô ấy vẫn không cho anh, 1 chút cũng không muốn cho sao? Em ấy hận mình đến mất như vậy sao?
Cả người anh suy sụp, ôm đầu ngồi một chỗ, người anh yêu lại muốn bỏ anh mà đi, anh nên làm gì để cô ở lại.
Hít một hơi, giọng nói khàn khàn vang lên.
"Chủ tịch ly hôn với lý do gì?"
"Theo như tôi biết, anh và phu nhân đã ký đơn ly hôn, cả hai chỉ chờ ngày ra toàn để xác nhận.
Vì muốn đẩy nhanh tốc độ, chủ tịch đã viện cớ anh nằm viện, vắng mặt nên đã giúp phu nhân đơn phương ly hôn.
Nhiều lần trước họ đến đều bị anh lấy cớ chưa tỉnh hay còn mệt, nhiều trường hợp đuổi thẳng người về, vì vậy lần này không đợi được nữa nên tòa phán xét, chín giờ sáng anh vẫn vắng mặt thì cả hai chính thức ly hôn." thư ký trả lời, phân tích cụ thể lý do.
"Mấy giờ rồi." anh không nhìn thư ký, giọng lạnh nhạt nói.
"Dạ tám giờ."
"Chuẩn bị xe đến tòa án." nói xong, anh đi đến cạnh tủ quần áo lấy bộ đồ vest đen, được cắt may tỉ mỉ rồi vào phòng tắm.
Nhìn hành động của anh, Lục Ngạn chỉ biết lắc đầu đi làm việc anh giao.
Cậu biết, anh sẽ không dễ dàng gì ly hôn đâu, mặt cho có việc gì xảy ra đi chăng nữa.
Thở dài một tiếng, lẩm bẩm trong miệng câu nói rồi rời đi.
"Đông tổng, chút anh may mắn."
8 giờ 15 phút, chiếc xe đen sang trọng rời khỏi bệnh viện, hòa mình vào dòng xe tấp nập trên đường.
Trên xe, một người đàn ông đang day day trán của mình, khuôn mặt lộ rõ mệt mỏi.
Tối qua đến giờ anh vẫn chưa