Đan dược Thái Thượng Lão Quân ra tay điều chế quả nhiên hiệu quả nhanh, chất lượng đảm bảo, không tác dụng phụ.
Sau hôm chia tay ở biệt thự, vì xác nhận hiệu lực của đan dược không giấy chứng nhận kia, Phong Tiểu Tiểu cố ý lượn vài vòng trước mặt tóc đỏ, nói dễ nghe thì gọi là nghiệm chứng, nói khó nghe thì là rảnh rỗi đùa giỡn. Tóc đỏ quả thật đã khôi phục một bộ biểu tình kiêu ngạo vô pháp vô thiên, hoàn toàn không biết mình đang nhắm tử lộ mà đi, cứ thích đắc tội mấy vị thần tiên từng sợ phải chết.
Nhưng mà BUG(*) nhỏ vẫn phải có, ví dụ như xóa trí nhớ không loại bỏ được cô em gái ốm yếu khi tỉnh dậy hỏi về người cô gái nhìn thấy ngày hôm đó. Ví dụ như nói đàn thuộc hạ của tóc đỏ tự nhiên bốc hơi khỏi nhân gian….Vấn đề trước bị tóc đỏ tự cho là em gái ngủ mơ hồ, thuận miệng có lệ qua. Vấn đề sau lại khó giải thích, có điều sau khi bị Khương Lễ ra tay chèn ép, lão đại giang hồ kết nghĩa cùng tóc đỏ rất nhanh bị thanh tiễu, vì thế sau khi tóc đỏ nghe đôi câu vài lời về kết cuộc của lão đại kia xong, cũng chỉ tưởng đối phương phạm tội bỏ trốn thuận tiện mang thủ hạ theo, oán giận vài câu rồi cũng bỏ qua.
(*) Bug: trong tiếng Anh nghĩa là con bọ, nhưng trong thuật ngữ tin học thì đây là từ nói về những lỗi nhỏ mà dựa vào nó mà can thiệp vào các chương trình máy tính. Cứ hiểu nôm na là lỗi hệ thống
Bởi vì trước khi tóc đỏ ăn Vong Ưu tán đã nhắc nhở, Dương nghiễn coi vậy mà cũng xem trọng, thuê thám tử chú ý mọi tình huống xung quanh nhà tóc đỏ, sau đó phát hiện quả thật có người của lão Hồ tiếp xúc với cậu em trai trên danh nghĩa của mình. Cái loại chuyện mua hung này đúng là có thể xài đấy, nhưng mà sở dĩ không thể đánh nhịp liên tục cũng bởi mấu chốt là ở phí dụng.
Giá trị con người Dương Nghiễn kì thật rất cao, tựa như lời hắn tự nói về mình lúc trước, vài ngàn vạn chẳng là gì. Lão Hồ có tham ô cũng không ra được nhiều như thế, tính toán nhỏ nhặt liền tính toán đến thằng nhóc tóc đỏ mang tiếng con hoang nhà họ Dương này, mà nếu tóc đỏ có thể ra được số tiền đó thì trước đây hắn cũng đã không chơi với Nhị Lang Thần lâu như vậy rồi.
Sản nghiệp sát thủ này chủ yếu là mua bán bằng tiền mặt, không có tiền, không phục vụ, vì thế hiện tại Hồ lão đầu đang rối rắm không biết nên thuê một tên sát thủ rẻ mạt hay là nên nghĩ biện pháp đi hốt một khoản tiền…
“Nhiều không dám nói, nhưng ít nhất thì hai tuần tới đây hẳn là không thành vấn đề.” Dương Nghiễn một bên đảo thịt trong nồi một bên vô tư kết luận.
Thời tiết gần đây không tốt, làm cho chuyện làm ăn của tiệm gốm cũng xuống dốc không phanh theo. Mấy vị thần tiên nhàm chán chẳng có chuyện gì làm, cả ngày ổ trong tiệm thành một đống, không phải lên mạng thì chính là vây quanh bếp, thường xuyên tụ tập chung một chỗ cũng khiến không khí càng hòa hợp hơn trước nhiều.
Nghe xong Dương Nghiễn nói, Phong Tiểu Tiểu đầu tiên là tỏ vẻ không đồng ý: “Anh cũng đừng quá tự tin, ý tưởng của một người thay đổi là chuyện trong nháy mắt, lỡ như lão Hồ đột nhiên tỉnh ngộ động kinh lên đập nồi bán sắt thì sao…Ừ, quả nhiên ăn chung với em gái Tinh Vệ là phải chọn ăn lẩu, lại quăng thêm thịt xuống đi em.”
Y Y bé nhỏ tay trái siết thành đấm, tay phải cầm đũa, vẻ mặt thâm cừu đại hận nghiến răng nghiến lợi không ngừng quăng đồ ăn vào trong nồi nước, phát triển tinh thần vì người quên mình, từ khi lên bàn ăn chưa hề động qua một miếng, không lấp đầy nồi nước này thề không bỏ qua….Coi tốc độ “lấp nồi” của cô, chống lại tốc độ tiêu hao của vài người lại cân bằng một cách vi diệu.
Khương Lễ cắn chiếc đũa có vẻ rối rắm: “Hay là mọi người thuê mình đi, vừa lúc năm nay chỉ tiêu của mình không đủ. Mình giúp mọi người giết ông Hồ tỉnh trưởng kia, như vậy không phải tiện rất nhiều sao?”
“Không có tiền.” Dương Nghiễn liếc mắt qua một cái.
Thằng này quả nhiên là tâm độc thủ ngoan, Nữ Oa thuê chỉ cần một đồng, có giết thiên vương lão tử cũng không vấn đề. Mình bên này còn chưa há