Dương Nghiễn trở về vì chuyện nhà, trường hợp này Phong Tiểu Tiểu sẽ không đi theo.
Cho dù bên ngoài hai người làm bộ có quan hệ lập lờ, nói thẳng ra là chả có cái khỉ gì ngoài việc lừa người, nên có thân thiết thế nào cũng không cùng một nhà, còn chưa đến mức độ như hình với bóng rồi chuyện gì cũng chen vào một chân, bon chen nhiều quá sẽ thành cố ý mập mờ, điểm này Phong Tiểu Tiểu cân nhắc rất rõ ràng.
Tuy rằng người gọi là ông già nhà mình, nhưng Dương Nghiễn vẫn cứ một bộ từ tốn không vội, sắc mặt khó coi được khôi phục bình thường sau 12 giờ trưa, chậm rì rì như không có việc gì lắc lư đến chiều, sau đó chờ Đường Cần dắt chó đi dạo về, đã quá giờ cơm chiều, lúc này mới nhận lại chó cưng nhà mình, vỗ vỗ đầu nó: “Đi, về nhà thăm ba với anh.”
“…” Đường Cần thiếu chút nữa bị sặc chết, trừng mắt vẻ mặt câm nín nhìn công tử nhà giàu trong truyền thuyết này dắt chó cỏ của hắn về nhà.
Trông bóng dáng người thật khí vũ hiên ngang, nhưng thêm một con chó cỏ…Sao mà giống một lão nông ăn no chuẩn bị mang chó đi tuần đêm quá…
Từ khi Điềm Điềm biết được thân phận của Dương Nghiễn, cô trở nên chú ý đến người này nhiều hơn, tất nhiên không phải là di tình biệt luyến, chủ yếu là thấy tò mò với vị thái tử gia trong truyền thuyết mà thôi: “Sắp ăn cơm rồi anh ta còn đi đâu thế?”
“Anh Hai về nhà đó, thái thượng hoàng triệu kiến.” Phong Tiểu Tiểu cười thầm hai tiếng: “Kệ ảnh đi, chúng ta ăn phần chúng ta.”
“Vậy cũng không nên đi giờ này chứ, cho dù là nhà mình, nhưng canh đúng giờ cơm mà về có phải hay không có chút…” Điềm Điềm nghĩ nghĩ: “Đúng rồi, vì sao cô gọi anh ta là anh Hai? Tôi nhớ anh ta là con trai độc nhất mà phải không? Cho dù sau lại thêm một đứa em trai, nhưng cũng phải là cả mới đúng.” Tâm tư của phụ nữ có thai giống như thiên mã hành không vậy, muốn nghĩ ra là nghĩ, thay đổi đề tài cũng bất chợt.
“Này…” Nên nói sao đây, danh hào Nhị Lang Thần cả Trung Quốc đều biết, gọi Dương Nghiễn một tiếng anh Hai thật sự rất bình thường, vấn đề là lí do này không có cách nói thẳng với người khác…
Phong Tiểu Tiểu quanh co: “Này chủ yếu là vì biệt danh…”
“Biệt danh?! Vì sao lại có biệt danh này? “Điềm Điềm tò mò.
Đúng rồi, vì sao chứ. Phong Tiểu Tiểu nhức đầu, đối phó với phụ nữ có thai thật hết cách. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp bịa ra cái lí do hợp lí, chó cùng rứt dậu thuận miệng nói dối: “Cái biệt danh này ấy à…Chữ “anh” trong anh Hai tự nhiên là không phải mấu chốt, chủ yếu là tại cái chữ “Hai ” kia, người mà, tuổi trẻ thanh xuân có ai mà không từng “hai” qua…”(*)
(*) hai = nhị = 2 = two, mà two đồng âm với âm đầu của chữ stupid = đồ ngốc, cho nên “hai” tương đương với “ngu ngốc”
“Cành cạch” một tiếng, Y Y đang gắp thức ăn bị chấn ngây người rớt đũa.
Điềm Điềm bị kích thích, Đường Cần bị kích thích.
Phong Tiểu Tiểu cũng bị bản thân kích thích, thật sự không còn cách nào bịa nổi nữa, gấp rút ôm mặt lui lại ——— cô không phải cố ý mà!
Vì thế chờ khi màn đêm buông xuống, Dương Nghiễn dắt chó cỏ trở lại, điều đầu tiên thấy là ánh mắt đồng tình của Y Y cùng biểu tình phức tạp rối rắm của Điềm Điềm cùng Đường Cần.
Thuận tay liếc qua một cái thông thiên nhãn. Rất nhanh hiểu được chuyện gì xảy ra, nhìn Phong Tiểu Tiểu, cười lạnh ba tiếng, Phong Tiểu Tiểu quyết đoán quay đầu, giả chết.
Ngao Tiềm xuất hiện hấp dẫn lực chú ý của Điềm Điềm, phụ nữ có thai này hưng phấn, ôm cái bụng chưa lộ rõ nhảy qua, thanh âm ngọt ngào tiếp đón: “Bác sĩ Ngao ~~ anh đến chơi à!” Lượng đường trong câu nói chiếm khoảng 70%
Phong Tiểu Tiểu cũng chào hỏi: “Anh Ngao đến chơi?!”
Ngao Tiềm trước lễ phép đỡ Điềm Điềm, sau đó buông tay mỉm cười với Phong Tiểu Tiểu, gật gật đầu: “Vừa lúc trên đường gặp anh Hai(**), vào cùng luôn.”
(**) chỗ này hơi khó khăn, tác giả không nói rõ ràng tuổi của Ngao Tiềm cùng Dương Nghiễn ai cao hơn cho nên xưng hô rất rối rắm. Theo ta thì Ngao Tiềm gọi Dương Nghiễn là “em”, nhưng trong nhiều trường hợp sau này Ngao Tiềm lại theo Phong Tiểu Tiểu gọi Dương Nghiễn là “anh Hai”. Tiếng “anh Hai” này ta nghĩ nó chỉ là cách gọi tôn trọng thân phận Nhị Lang Thần thôi, cho nên sau này, ta vẫn sẽ dịch Ngao Tiềm gọi Dương Nghiễn là “anh Hai” và tự xưng “anh” gọi “em” luôn
“Anh Hai” vừa ra, biểu tình của mấy người Điềm Điềm đột ngột trở nên cổ quái, Dương Nghiễn lại nhịn không được trừng Phong Tiểu Tiểu một cái.
Phong Tiểu Tiểu kiên cường lau mồ hôi lạnh. Chột dạ vờ không thấy ánh mắt giết người của Dương Nghiễn, hỏi: “Anh Ngao có việc gì sao? Đã trễ thế này, có gì sao không để mai nói.”
Ngao Tiềm cười lắc đầu: “Nói sớm chút thì tốt hơn, chuyện không nên trì hoãn…Lúc sáng anh đến cửa tiệm bố trí vài thứ. Thuận tiện hỏi ra chút manh mối, nghĩ nói với mọi người.”
“Manh mối?!” Phong Tiểu Tiểu nhất thời hiểu được, đây là chuyện về cô gái kia, vì thế cũng gật đầu: “Vậy vào trong phòng nói.”
Nhìn thoáng qua Y Y, lại gọi những người khác, Phong Tiểu Tiểu dẫn hai người vào phòng mình.
Cửa vừa khóa, bên tai đã nghe thấy Dương Nghiễn hừ lạnh một tiếng, tránh cho đối phương thẩm vấn, Phong Tiểu Tiểu sắc mặt nghiêm túc tiên phát chế nhân: “Anh Ngao tìm ra manh mối gì?”
Xem mạng người quan trọng, Dương Nghiễn quả nhiên không chen miệng, lại nói hắn cũng chỉ tính hù dọa con nhóc này, vì thế im lặng.
Ngao Tiềm không biết sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, lấy một trang giấy từ trong túi: “Manh mối khác không có tác dụng gì, chỉ có con số này có vẻ hữu dụng, hai người xem…”
Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn cúi đầu xem, chỉ thấy trên trang giấy viết mấy con số, có chỗ còn dấu cách, xung quang lại ghi thêm nhiều số khác…”Xem không hiểu.”