Nghi thức hoàn hồn không nên chậm trễ, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn đến bệnh viện ngay chiều đó.
Vì quan tâm tới em gái, trong khoảng thời gian này em trai tóc đỏ thường xuyên ở lại bệnh viện, không chỉ có một mình, còn muốn kéo theo cả mẹ ruột. Hắn đã chịu đủ sự vô tình của mẹ khi chỉ vì muốn vào hào môn mà không nhận con gái, dưới ánh mắt của tóc đỏ, có thể cứu được em gái là kết quả hi vọng nhất, nếu thật sự không thể, thì đoạn đường cuối cùng của em gái, ít nhất phải có đủ thân nhân bên cạnh. Điều này là không thể thỏa hiệp, nếu không, hắn thà không chấp người mẹ này.
Cho nên khi Phong Tiểu Tiểu cùng Dương Nghiễn tìm được bệnh viện, tình cảnh đầu tiên nhìn thấy là tóc đỏ cùng phu nhân thứ bảy nhà họ Dương đang đứng trước phòng bệnh.
“Tiểu Nghiễn?!” mẹ tóc đỏ có chút kinh ngạc đứng dậy, khuôn mặt diễm lệ phong tình, tuổi 40 đối với một người đàn bà là không trẻ, nhưng làn da vẫn trắng nõn non mịn, trên người lại toát ra vẻ ý nhị của một phụ nữ trưởng thành – đây cũng là nguyên nhân Dương lão đầu cưới bà ta.
Dương Nghiễn tùy ý gật đầu, không có ý phản ứng nhiều, thật sự không phải xuất phát từ tâm lí bài xích mẹ kế, mà với hắn, lọai phụ nữ như vậy có địa vị rất rõ ràng, coi như chỉ là trợ lí bên người của ông già nhà mình mà thôi.
Hai mươi năm qua, lão Dương tổng cộng đổi bảy bà vợ, khi mang bà đầu tiên về ông ta đã nói với Dương Nghiễn rất rõ ràng, những người phụ nữ đó trên danh nghĩa là mẹ kế, nhưng không cần coi trọng, đơn giản xem như bảo mẫu bên người, ở nhà quản lí gia vụ, thuận tiện giải quyết một ít trường hợp cần ra ngoài xã giao, trước khi kết hôn hai bên đã thỏa thuận kĩ về vấn đề tài sản, nên, thích thì có thể kêu một tiếng “dì”, không thích gọi thẳng tên chả sao, nhưng đừng có vội vàng gọi mẹ, rất mất mặt.
Hơn hết là nhừng lời này còn nói ngay trước mặt mẹ kế, biểu tình của bà ta lúc ấy không đẹp nổi, phỏng chừng dã tâm nguyên bản là muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với con trai chồng, sau đó lấy “chân ái” mà mưu đồ gia sản. Đáng tiếc ngay từ đầu đã bị tạt một thùng nước lạnh…
Tóc đỏ thấy người đến là Dương Nghiễn, thái độ không tốt lắm lạnh lùng liếc mắt: “Đến xem náo nhiệt?!” Coi mòi như dám “ừ” một chữ sẽ nhào vào đánh người. Hai người tuy không tính là kẻ thù gặp nhau, nhưng quan hệ cũng chẳng tốt đến đâu, đánh Dương Nghiễn đối với tóc đỏ hoàn toàn không chút áp lực tâm lí, có chăng thì chỉ là áp lực thể năng.
Mẹ tóc đỏ lại có chút kiêng kị, trừng con mình một cái, trách cứ nói: “Nói cái gì vậy!” Sau đó quay đầu cười tủm tỉm đón tiếp Dương Nghiễn: “Tiểu Nghiễn cũng đến thăm A Vi sao?! Không ngờ con còn quan tâm con bé như vậy, vừa lúc, dì còn muốn mua vài thứ cho ba con…”
“Mẹ, ý mẹ là đi mua vài thứ đồ còn quan trọng hơn cả tiểu Vi?!” Tóc đỏ oán hận đánh gãy.
“Thằng bé này.” Mẹ tóc đỏ xấu hổ cười cười, có chút chột dạ. Chủ yếu là sợ tóc đỏ nói với hai người Dương Nghiễn những lời không nên nói, vội trấn an: “Ở đây A Vi có hộ lí chuyên nghiệp chăm sóc, cần gì chúng ta đã làm hết rồi, cứ canh chừng ở mãi ngoài này cũng được cái gì đâu.”
“Dù sao cũng là con ruột cơ mà, nhìn thấy như vậy, làm chút chuyện biểu hiện còn hơn là không làm gì hết.” Phong Tiểu Tiểu có chút nhịn không được xen mồm.
Mẹ tóc đỏ kinh hãi, tóc đỏ bật dậy: “Cô nói cái gì?!” Làm sao cô ta biết được tiểu Vi là em gái ruột của hắn?!
Dương Nghiễn vô tư xoay đầu: “Chẵng lẽ không đúng sao?”
Tâm tình tóc đỏ nhất thời phức tạp nói không nên lời, mẹ tóc đỏ xấu hổ cười: “A…chỉ là một bà con xa thôi, tiểu thư có chút hiểu lầm rồi.”
Dương Nghiễn gật gật: “Vậy thì tránh cho chút hiểu lầm không cần thiết, vừa lúc ở bệnh viện, mọi người có nghĩ nên làm xét nghiệm chứng minh trong sạch không?”
“…”
Phong Tiểu Tiểu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của bà ta trắng bệch trong nháy mắt, có chút không thể hiểu nổi thở dài lắc đầu: “Nhà họ Dương lớn như vậy, nếu có hứng thú thì đã sớm moi hết mọi chuyện ra rồi, không điều tra không phải vì tin tưởng dì đây, mà căn bản là không quan tâm…Thật không hiểu nổi dì đang kiên trì điều gì.” Rồi sau đó quay sang tóc đỏ cười cười: “Hi ~ tóc đỏ, bọn này đến xem em gái cậu.”
Sắc mặt tóc đỏ lập tức khó coi còn hơn mẹ mình. Hai người này có ý gì? ! Thoạt nhìn chế diễu lại như là đến giúp đỡ
Dương Nghiễn nói tiếp, Phong Tiểu Tiểu phối hợp thập phần ăn ý: “Mọi người, tôi nghĩ chúng ta nên đổi nơi nói chuyện được không?”
Tóc đỏ cảm thấy như bị tạt một xô nước lạnh, nghĩ đã hiểu rõ mục đích đến đây hôm nay của đối phương, cười nhạo: “Thì ta là đến tìm chúng tôi?” Khó trách sẽ đến trước phòng bệnh của em gái, có thể đối phương tìm được cái gì dị thường trong bệnh lịch của Vương Vi, nếu không là do thái độ của mình có chút đặc biệt khiến đối phương chú ý. Tiếp theo tìm hiểu nguồn gốc, chờ đối phương nắm giữ đầy đủ chứng cớ rồi, giờ chính là đàm phán…
Tóc đỏ tự cho là đã biết rõ chân tướng, song hắn thấy không sao cả, sự tình bị chọc thủng chưa chắc đã là không tốt, ít nhất bản thân có thể quang minh chính đại yêu cầu Dương lão đầu giúp đỡ, lần này sẽ không cần lai che che dấu dấu, lí do đầy dủ chính đáng hơn nhiều. Mà Dương lão đầu hẳn sẽ không vì chút tiền trinh ấy mà làm xấu thanh danh của mình.
Đương nhiên, mặt xấu không phải là không có, tệ nhất là Dương lão đầu cảm thấy mình bị lừa gạt nhiều năm