Ngay khi chim khổng lồ phát ra tiếng kêu thanh thúy, mập mạp đã choáng váng.
Giờ phút này, trong cái đầu đậu hủ của mập mạp không khống chế được mà hiện lên các loại tình tiết cẩu huyết chó má kinh điển trong tiểu thuyết ngựa đực…Vào thời điểm nam nhân vật chính bước vào cảnh cùng đường mạt lộ thì kiểu gì cũng sẽ xuất hiện điều kì diệu………
Hay là, hay là con chim này chính là thượng cổ thần thú nào đó, vì nhân phẩm hay linh hồn hay tướng mạo hay thứ gì đó khác của mình hấp dẫn mà chủ động đến cứu trợ cũng như tính toán nhận chủ?!
Hay tình huống này là dấu hiệu cho thấy mình sắp biến thành nam nhân vật chính?! Từ nay về sau bước lên con đường tu tiên thăng cấp, phạt cốt tẩy tủy, đống thịt béo biến thành đại soái ca, tay trái thiên lôi tay phải địa hỏa, đầu ngón chân chỉ cần ngoắc ngoắc cũng có vô số mĩ nhân vọt tới như tre già măng mọc, gia cảnh ít nhất hàng tỉ, nhan sắc thấp hơn 90 cũng xấu hổ không dám cùng mình chào hỏi…..
Trong khi mập mạp kích động cảm xúc mênh mông nhìn chằm chằm Tinh Vệ, xa xa lại vọng đến một giọng nữ đánh nát mộng đẹp—–” Mập mạp chết tiệt, sững ra cái gì?! Còn không mau nắm chặt dây thừng….Tiểu Y, em về trước.”
Em gái Tinh Vệ há mỏ thanh khiếu một tiếng, vỗ vỗ cánh, gật gật đầu với mập mạp sau đó không chút lưu luyến bay về hướng âm thanh vọng tới.
Không!!
Tiểu thần thú mày trở lại đây, chúng ta còn chưa kí kết khế ước nữa mà…..Kịch bản ngựa đực văn đâu?! Luyện công thăng cấp đâu?! Ít nhất nhả ra viên Tẩy Tủy đan rồi hẵng đi chứ đồ vô lại!!!
Mập mạp từ kích động lại rớt xuống tuyệt vọng, tâm tình chuyển biến chỉ trong phút chốc mà thôi.
Nhưng sự thật bi thảm luôn là liều thuốc cảnh tỉnh tốt nhất, tuy vừa rồi bị Tinh Vệ dẫn đi hết sự chú ý, nhưng cơn mưa nặng hạt nện vào đầu nhanh chóng đưa mập mạp về hiện thực.
Nhìn xuống dòng lũ dưới tàng cây vẫn đang từ từ dâng lên, nhìn nhìn lại hai vòng dây thừng Tinh Vệ đã giúp mình cuốn, mập mạp run run một chút, nhanh lẹ nắm chặt đầu dây, hướng bên sườn núi hét to: “Tôi chuẩn bị xong rồi!”
Tình huống này thì mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn chút…..
Sau khi thức tỉnh thì thể chất của Phong Tiểu Tiểu cùng Ngao Tiềm đã có thay đổi lớn, hơn nữa bên cạnh còn thêm một tượng đất cao ba mét có thể nâng ba người mà vẫn đi như bay, cả ba hợp sức kéo một cậu béo thì không thành vấn đề.
Quá trình hết sức thuận lợi. Vài phút sau mập mạp cuối cùng cũng được kéo đến chỗ đám Phong Tiểu Tiểu.
Thật sự là khi liều mạng nhảy xuống dòng nước lũ, mập mạp mới nhận ra rằng trước đây bản thân may mắn cỡ nào, cảm giác chìm nổi ngụp lặn tuyệt đối không đơn giản như đứng nhìn ở góc độ thứ ba. Ở trên cây hắn sầu lo bất an, mà khi được nắm dây thừng kéo lên, ý nghĩ của mập mạp cơ hồ là trống rỗng, ngoài trừ gắt gao túm chặt sợi dây cũng chẳng còn gì khác.
Trong khoảng thời gian vài phút ấy, mập mạp đã nghĩ mình sẽ thật sự chết ở nơi này……
“Sợ đến choáng váng rồi sao?!” Phong Tiểu Tiểu cởi dây thừng trên người mập mạp, nhìn hai mắt thất thần, thân hình lại run rẩy từ nãy đến giờ của hắn, nhịn không được lượm nhánh cây chọt chọt cái bụng mỡ: “Này! Chúng ta phải nhanh chân rời khỏi đây, tranh thủ thời gian, cậu không muốn đi thì nói một tiếng.”
Mập mạp nuốt nước miếng, chớp chớp ánh mắt vài lần mới lấy lại được tiêu cự: “Tôi đi với mấy người.”
Phong Tiểu Tiểu gật đầu, trèo lên vai tượng đất, vỗ vỗ đầu nó: “Vậy cậu ngồi trên tay phải của nó, chúng ta tìm một chỗ trú mưa trước đã, rồi bàn lại tình huống hiện tại.”
Có Tinh Vệ Y Y bay lượn đằng trước quan sát địa hình dẫn đường, mấy người rất nhanh tìm được một sơn động trên sườn núi, tượng đất cúi người đưa tất cả đi vào, đặt cả ba xuống đất, sau đó lại trầm mặc lưu loát đến cửa động đưa lưng ra ngoài ngồi xuống, thân hình cao lớn ngăn chặn mưa gió dồn dập bên ngoài. Tượng đất vẻ mặt hàm hậu ôm đầu gối không nhúc nhích, vì không được mở linh trí, nên biểu hiện của hắn không khỏi ngu đần như vậy.
Mập mạp lúc này đã khôi phục năng lực suy nghĩ bình thường. Một đường này thấy tượng đất mang ba người mà vẫn đi như bay, biểu hiện khác thường như vậy còn tưởng rằng đối phương chính là chủ nhân của chim khổng lồ. Tuy rằng mình không làm được nam nhân vật chính, nhưng tạo mối quan hệ với người tài ba như vậy cũng không tồi.
Chẳng dè sự thật cùng tưởng tượng không quá giống nhau. một đoạn đường này, mập mạp càng xem càng cảm thấy buồn bực, người đàn ông cao lớn kì cục này tuy rằng trâu bò, ở trước mặt hai người kia lại giống như là tôi tớ, chỉ đâu đánh đó, không thể nghe lời hơn được nữa.
Phong Tiểu Tiểu lấy ra khăn mặt từ ba lô đặc chế không thấm nước, mình một cái, Ngao Tiềm một cái, lau khô xong lại nhìn thấy mập mạp chật vật, nghĩ nghĩ, đưa cái khăn vốn dành cho Y Y cho cậu ta.
“Ách! cám ơn.” Mập mạp bị vắt khăn lên đầu mới tỉnh hồn lại, sau đó cảm kích mới cầm khăn lau người——hai người này sao cái này cũng mang theo?
Tinh Vệ tức giận đứng ở một bên kêu to———–đây là khăn mặt gấu teddy cô thích nhất đó!
“Nó đói bụng?” Mập mạp không tìm thấy đề tài, vừa lúc Tinh Vệ ra tiếng tranh thủ cảm giác tồn tại, mập mạp liền hỏi một câu.
“Không, cứ mặc kệ con bé.” Phong Tiểu Tiểu liếc mắt, vừa nghĩ vừa lau tóc, hỏi: “Cậu bị mắc kẹt trên ngọn núi này, như vậy tình huống nơi này cậu biết không? Thôn dân ở đây đã đi đâu hết rồi? Có thương vong hay không?!”
Mập mạp do dự lắc đầu: “Hẳn là không thương vong, mưa xuống hai ngày là bọn họ đã đi tị nạn, tôi chạy quá chậm mới bị tụt lại, cho nên đành leo lên cây, những người