Cậu mẹ nó đang đùa tôi sao?
Tóc húi cua thật rất muốn hét thẳng vào mặt mập mạp một câu như vậy, nhưng ngay sau đó hắn mới phát hiện đối phương vậy mà không phải nói đùa.
Nhìn con chim không biết là giống gì kia kêu to một tiếng, bay ba vòng trên đầu mọi người, sau đó gật gật đầu bay đến một phương hướng, tựa hồ muốn bảo mau đuổi theo.
Tóc húi cua kinh nghi bất định, trầm ngâm một lát sau quyết định lên trực thăng đi theo———đầu năm nay có nghe nói qua bồ câu đưa thư, chó nghiệp vụ, nhưng lại chưa nghe qua có loại chim dẫn đường này….chẳng lẽ khoa học kĩ thuật mới sao?
Tượng đất to con đưa theo không được, tóc húi cua đành để vài quân nhân xuống dưới bảo vệ đối phương cũng như chờ đợi trực thăng trở lại, nhưng mấy người đàn ông vốn thô kệch sau khi đứng bên người tượng đất thì nháy mắt được phụ trợ biến thành nhỏ xinh nhu nhược chọc người trìu mến….tóc húi cua thật tình cảm thấy đau mắt, tình cảnh này ai bảo vệ ai còn chưa biết.
Có Tinh Vệ dẫn đường, đội cứu viện quả thực thuận lợi tìm được thôn dân cùng lữ hành đoàn x nhị đại đang ở trên đỉnh núi nào đó. Kế tiếp là tính đầu người, sắp xếp từng nhóm vận chuyển, 1 giờ sau, mấy người Phong Tiểu Tiểu là nhóm đầu tiên đến thôn nhỏ bên ngoài núi, tạm thời đặt chân chờ xe tới đón, trùng hợp là, nơi tóc húi cua chọn tạm dừng lại đúng là gia đình bọn cô xin ở nhờ một đêm trước khi vào núi kia.
Ông chủ nhà hôm nay cũng không đi làm, ở nhà nhìn thấy mấy người Phong Tiểu Tiểu lập tức bị sặc khói thuốc: “Lại là các cô cậu?!”
Phong Tiểu Tiểu im lặng, bản thân hình như vẫn chưa mang đến kí ức bi thống nào cho đối phương mà nhỉ, vậy phản ứng kịch liệt như thế làm chi.
Ông chủ nhà đại khái cũng hiểu được mình hơi quá, ngượng ngùng cộc lốc cười hai tiếng, nói: “Lần này phí ăn miễn, mọi người lại ở một đêm sao?”
“Cái đó thì không cần, cảm ơn.” Phong Tiểu Tiểu ý bảo Ngao Tiềm liên lạc tài xế, thuận tiện giải thích với ông chủ nhà: “Bọn cháu có xe tới đón, ngồi ở đây một lát là được.”
Vì an toàn tuyệt đối, tài xế lái xe đi hơi xa, cách vùng núi này khoảng 1 giờ. Hơn nữa giờ lại thêm một Nghê Nhân Ất, liên hệ xe mới cũng cần nhiều thời gian hơn. Nếu để giết thời gian, dưới tình huống không có trò giải trí nào khác thì tự nhiên chỉ còn có thể nói chuyện phiếm.
Ông chủ gia đình nhìn mấy người Phong Tiểu Tiểu, phát hiện hình như thiếu cái gì, nhịn không được hỏi: “Tôi nhớ hình như còn một cô bé nữa mà? Chú tài xế kia lúc đi ra cũng đâu thấy đưa cô ấy đi.”
“…” Phong Tiểu Tiểu theo bản năng liếc qua Tinh Vệ đang đậu trên chuồng gà nhìn ra xa, khô cằn cười: “Con bé có việc, đi trước.”
“À.” Ông chủ gia đình không hỏi nhiều, câu có câu không tán gẫu với mấy người, cùng nhau chờ xe.
Khoảng nửa tiếng sau, xe chưa tới, nhưng Nghê Nhân Ất đã được đưa đến. Bởi vì khổ người quá cỡ, tên này ngồi trực thăng chẳng khác gì chuyên cơ đưa đón hắn, những nhân viên cứu hộ đều là một đám một đám, đoàn người Phong Tiểu Tiểu cũng dẫn theo một mập mạp cộng vài thôn dân. Duy nhất một mình Nghê Nhân Ất này là được đưa đến một mình.
“Vị đại ca này cũng đến rồi? “Mập mạp tràn đầy hảo cảm với anh trai ngu ngơ vẫn luôn cõng mình trong mưa lũ, nhiệt tình kéo người đến: “Mau vào ngồi ngồi, trong núi phiền toái đại ca quan tâm chăm sóc em lâu như vậy.”
Nghê Nhân Ất ngây ngốc nhìn mập mạp, tựa hồ khó hiểu tại sao hắn lại nhào đến, sau đó ánh mắt chuyển đến trên người Phong Tiểu Tiểu, đôi con ngươi sáng lên, tiến đên vài bước ngoan ngoãn đứng đằng sau cô.
Ông chủ nhà lại bị sặc: “Này…” Người này ăn cái gì mà lớn vậy?!
Cao gần 3 mét, đó là cái khái niệm gì?! Trên cơ bản là cửa nhà bình thường nào cũng thấp hơn hắn. Hơn nữa lúc ấy vì cam đoan phương tiện di chuyển thật củng cố, Phong Tiểu Tiểu còn cố tình nặn người ta thật cường tráng…
Chàng trai tượng đất đã đưa về, trực thăng lại quay vào núi. Rất nhanh chở mấy bận, đưa về một ít nhân sĩ quan trọng, lại sau đó….đi về.
Khi bị một hàng x nhị đại vừa tập hợp đầy đủ đang hi hi ha ha mày vỗ tao đánh lôi kéo, tóc húi cua đột nhiên bất đắc dĩ xen mồm nhắc đến lịch trình tiếp theo. Sau đó bị một đống người yên tĩnh kinh ngạc nhìn qua, vội xấu hổ giải thích: “Nhiên liệu không đủ, còn lại chỉ đủ trở về căn cứ, bổ sung đầy đủ lại đưa thêm đến.”
Trầm mặc, trầm mặc thật lâu.
Trong một mảnh im lặng, Tinh Vệ đột nhiên vọt vào đánh vỡ không khí, xù lông quay hướng núi kêu to. Mập mạp phục hồi tinh thần lại, sắc mặt nhất thời cũng thật xấu hổ, hắn đương nhiên biết cái kiểu nói quanh co này là gì, những người miền núi bình thường không có lực ảnh hưởng như thế này, có được cứu viện đi chăng nữa cũng chỉ là thường qui. Mặc dù tóc húi cua có ý quan tâm, chỉ sợ căn cứ cũng không nhất định sẽ tích cực gởi người đi như vậy.
Lúc trước trực thăng sảng khoái xuất động nói trắng ra cũng là do đoàn mập mạp ảnh hưởng lớn quá thôi, đây là kiếm người, không phải cứu nạn.
“Mưa đã tạnh hẳn, cũng không cần lo những người trên núi có nguy hiểm sinh mạng, nhưng sao em cứ cảm thấy khó chịu là sao nhỉ.” Phong Tiểu Tiểu chậc lưỡi chọt Ngao Tiềm.
Ngao Tiềm cười khổ: “Tài nguyên vĩnh viễn không có khả năng dùng chung, nhìn trước mắt số tài nguyên có khả năng phân phối ra mà nói, những người đó không được đãi ngộ giống như bọn mập mạp là chuyện bình thường.”
Mập mạp càng thêm xấu hổ, hai tên này nói chuyện cũng chẳng nhỏ tiếng chút, không cho mình mặt mũi như vậy…Đương nhiên kì thật hắn cũng không làm chủ được chuyện này, chẳng qua là sau khi cùng chung một trận tai nạn, bản thân thoải mái thoát thân, thôn dân lại vẫn nhịn đói chịu lạnh chờ cứu hộ thường qui, khác biệt quá rõ ràng nhiêu đó cũng đủ làm người đỏ mặt.
Cho nên ngay từ đầu hai người Phong Tiểu Tiểu xem hắn như con tin không phải không có lí do, một khi bọn họ không còn bị uy hiếp, sự chăm sóc của mấy người ngồi trên tự nhiên cũng chấm hết…Chẳng qua Phong Tiểu Tiểu không ngờ là, đối phương cứu được một nửa