Nhỏ con thật sự nghẹn lời.
Vừa mới đây thôi bầu trời còn một mảnh tinh quang không gợn mây, chớp mắt mà đã mưa to tầm tã…..Phải tìm ai giãi bày cho rõ tâm tình này?
Nếu đã mưa to như vậy thì thôi chơi gì nữa, ai tự về nhà nấy trùm chăn ngủ cho rồi, mượn rượu giả điên, trả về cho phụ huynh giúp bọn nó tỉnh táo tỉnh táo.
Không chút nương tay móc ra di động của từng người, gọi cho phụ huynh đến đón, nhỏ con mượn một cái sân, ngồi xuống, nhíu mày, trên dưới quan sát ngao Tiềm: “Anh nghe ai nói sẽ có mưa?”
“Anh Ngao biết xem phong thủy.” Phong Tiểu Tiểu xen mồm đáp.
Nhỏ con tà tà liếc lại một cái ánh mắt, khinh bỉ mà lờ đi Phong Tiểu Tiểu.
“Được rồi, thực ra anh ấy là một nhà khí tượng.”
“Công việc của một nhà khí tượng là chữa bệnh cho chó mèo?” Nhỏ con hừ hừ: “Đêm chúng ta ở trên núi kia, nhớ rõ vị khí tượng gia này hình như chữa bệnh cho con chó của một nhà thôn dân thì phải.”
“Anh Triển anh minh!” Phong Tiểu Tiểu không chút đỏ mặt mà khen ngợi, sau đó rất tự nhiên mà lơ qua vấn đề chính của đối phương.
Nhỏ con cũng không miễn cưỡng, ai cũng có bí mật của mình thôi. Cả bọn câu có câu không tán gẫu giết thời gian, chờ lục tục có người nhà đến đón mấy con ma men trở về hết, nhỏ con mới vỗ mông tạm biệt mọi người.
Lại chốc lát, tiểu Hắc dẫn đoàn du lịch lượn một vòng trở về, đàn quỉ đằng sau chỉ còn một con, ngay cả cờ chiêu hồn trên tay cũng không thấy.
Đám Phong Tiểu Tiểu đang ăn bữa khuya, định chờ cho đám người nhỏ con về đến nhà mới dừng mưa, miễn cho đám đó đi nửa chừng thấy hết mưa lại bảo quay đầu xe thì khổ.
Nhìn thấy tiểu Hắc một bộ muốn nói lại thôi, Phong Tiểu Tiểu lau miệng đứng dậy: “Em ra ngoài một lát.”
Đường Cần tóm, cấu, cào một con tôm bự: “Mưa lớn như vậy mà đi đâu thế?”
Phong Tiểu Tiểu cũng trôi chảy trả lời: “Xả nước!”
“…” Mẹ nó, con gái con lứa gì mà còn mặt dày hơn cả đàn ông!
Ngao Tiềm hợp thời làm mưa nhỏ một chút, Phong Tiểu Tiểu túm lấy áo khoát của Dương Nghiễn che lên đầu liền chạy ra, Dương Nghiễn liếc mắt một cái không nói gì, Đường Cần vui vẻ: “Mưa nhỏ đi chắc là sắp ngừng rồi”
“Chắc là phải đợi chút nữa” Dương Nghiễn quay đầu, ngẫm lại hỏi Đường Cần: “Không có gì làm chán quá, muốn chơi đoán xúc xắc không?”
“Không cần, anh là thần đoán rồi.”
“Vậy đánh bài?”
“Ha ha ha năm đó ông đây được gọi là vua bài…”
…
Phong Tiểu Tiểu vọt vào một cái siêu thị 24h gần đó trăm mét. Vẩy vẩy tóc ở cửa, sau đó thuận tay mặc áo khoác vào, vớ lấy cái giỏ đựng hàng, làm bộ như đi mua đồ.
Giờ này đã trễ lại thêm mưa to tầm tã, cho nên ở siêu thị căn bản không có mấy người, quầy thu ngân đương nhiên có camera nhưng không ảnh hưởng đối thoại.
Giả vờ như lựa chọn gì đó, Phong Tiểu Tiểu nhỏ giọng hỏi tiểu Hắc vẫn ở cạnh bên người nãy giờ: “Chuyện gì?”
“Hai chuyện, thứ nhất, chị cắm cờ chiêu hồn lên nóc nhà em rồi, ở đó linh khí nhiều nhất, cũng dễ gây chú ý nhất, đám quỉ đi dạo phố cho đã rồi sẽ tập hợp lại một chỗ.”
Phong Tiểu Tiểu nghẹn một ngụm máu trong họng, nghẹn một hồi mới bắt đầu hít sâu: “….Chuyện kia thì sao?”
“Còn một chuyện…” Tiểu Hắc đẩy quỉ hồn vẫn im lặng nãy giờ đến giữa hai người: “Đây là con quỉ lúc chiều chị vừa câu về.”
Lại là phiền toái tới cửa, Phong Tiểu Tiểu chỉ cần nghe nửa đầu đã có kết luận, bất đắc dĩ: “Em không phụ trách chuyện của âm phủ.”
Nữ Oa tạo người, không phải tạo quỉ, Phong Tiểu Tiểu đặc biệt buồn bực khi mà hai vợ chồng này xem mình như là hội trưởng hội phụ nữ mà áp bức. Kiếm được cái sinh hồn thì tìm mình, thu con quỉ mới cũng tìm mình…
Tiểu Hắc như không có nghe đến vẫn tiếp tục: “Hôm nay ông ta vừa bị xe tông chết, một ngụm oán khí không tiêu tan, chị với lão Thành Hoàng không trấn giữ được, mà nếu cứ đặt ở phố Thành Hoàng mà mặc kệ thì không bao lâu có lẽ sẽ biến thành lệ quỉ, còn trơ mắt nhìn ông ta ở bên ngoài tiêu tán cũng không tốt, em có cách gì không?”
Phong Tiểu Tiểu hết chỗ nói rồi: “Người chết có oán khí không cam lòng là bình thường mà, nhưng oán khí lớn đến mức ngay cả Thành Hoàng cũng kiềm không được….tuy rằng chồng chị là nhân viên chưa chính thức, nhưng hẳn là không đến mức vô dụng như vậy chứ.”
Tiểu Hắc bất mãn liếc Phong Tiểu Tiểu một cái, thản nhiên nói: “Không phải quân ta quá yếu mà do quân địch quá mạnh mẽ.”
“…Vậy rốt cuộc ông ta có bao nhiên oán khí?”
TIểu Hắc lắc đầu: “Không biết, chị hỏi nhưng ông ta không chịu mở miệng nói chuyện.”
Nam quỉ đi đằng sau tiểu Hắc khoảng chừng 40, hai tay hai chân bị xiềng xích hình thành từ âm khí khóa chặt, biểu tình sầu khổ, thoạt nhìn như là công nhân bị ông chủ lừa tiền lương. Trầm ngâm vài giây, Phong Tiểu Tiểu trực tiếp hỏi đương sự: “Rốt cuộc chú có oán khí gì không tiêu?”
“….”
“Nói ra chúng tôi có thể nghĩ cách, chú cứ như vậy cũng không làm được gì.” Phong Tiểu Tiểu tiếp tục khuyên: “Đầu tiên, chưa nói cả bọn tiểu Hắc sẽ phải gia tăng thêm một khối lượng công việc không cần thiết, mà chuyện của chú không được bọn này giúp đỡ cũng không thể giải quyết, âm dương cách biệt, chú cũng biết mà phải không.”
Nam quỉ trung niên rốt cuộc có phản ứng, hơi chần chờ ngẩng đầu nhìn Phong Tiểu Tiểu một cái nhưng vẫn không há mồm.
Phong Tiểu Tiểu ngẫm lại, quen tay bấm điện thoại: “Anh Ngao? Anh dừng mưa một lát, thuận tiện canh chừng Đường Cần đừng để cậu ta chạy loạn, nói lại với anh Hai đến siêu thị xx đón em.”
Ngao Tiềm đáp lại vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Không cần canh, tiểu Đường bị anh Hai chuốc say nằm bẹp rồi, trừ phi có người đến khiêng đi, còn không cậu ta có muốn chạy cũng không được.”
“…Vậy anh ở bên cạnh, đừng để đám bại hoại phố Thành Hoàng đến gần.” Phong Tiểu Tiểu sửa nhiệm vụ.
“Ừ.” Ngao Tiềm dừng một lát, tựa hồ nói với người bên cạnh vài câu, sau đó quay lại đến: “Anh Hai đến ngay đấy.” Cũng không nói “bọn anh” mà là chỉ nói Dương Nghiễn, nghĩa là Ngao Tiềm đã hiểu ý Phong