Cho đến bây giờ thì Thông Thiên Nhãn của Dương Nghiễn vẫn luôn là căn cứ để phân biệt ra các vị thần tiên của đám Phong Tiểu Tiểu.
Nhìn thấu lòng người, nhìn thấu thiện ác, xem rõ linh khí….Có thể nói từ khi có Thông Thiên Nhãn đến nay, Dương Nghiễn hoàn toàn có đủ vốn liếng thể treo lên bảng hiệu bán tiên làm thầy bói, đặc biệt nhất định sẽ mua may bán đắt, người đến như mây…
Nhưng ngay cả bản thân Dương Nghiễn cũng không ngờ là, hắn cũng có lúc nhìn nhầm.
Đàn quỉ nhất trí khẳng định trên người tiểu Tam có gì đó kì quái, nếu nói một hai người là hiểu lầm, vậy thì mười người hai mươi người….Thậm chí toàn bộ quỉ quái đều trăm miệng một lời thái độ kiên định, như vậy cũng chỉ có thể nói Dương Nghiễn để lọt lưới.
Ngày hôm sau, Dương Nghiễn khó được mà dậy sớm ngồi trên bàn ăn sáng, từ giây phút Điềm Điềm thức dậy ra khỏi phòng là ánh mắt sẽ không dời đi cô ta một chút.
Từ đầu tóc nhìn đến bàn chân, lại từ quần áo nhìn đến giày…Bởi vì mang thai, Điềm Điềm đã không mang trang sức, cổ, tai cùng bàn tay đều trống trơn, vậy thì bài trừ giả thiết vật bảo tổ truyền.
Quần, áo, giày đều là hàng cao cấp, tuy rằng xa hoa nhưng tuyệt đối là hàng sản xuất theo công nghệ dây chuyền, chất liệu cũng như đường may cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Như vậy chỉ còn bụng…
Dương Nghiễn đăm chiêu cầm ly sữa, vừa nhìn cái bầu vừa uống….Điềm Điềm cho dù có vô tâm vô phế đi chăng nữa cũng bị nhìn đến mất tự nhiên, càng đừng nói bản thân cô ta là một người nhạy cảm.
Cảnh giác liếc mắt Dương Nghiễn một cái, Điềm Điềm không tự nhiên xê dịch mông, ánh mắt của Dương Nghiễn cũng xê dịch theo cái bụng…Điềm Điềm vội ho một tiếng, toàn thân cứng ngắc nghiêng cổ sang Phong Tiểu Tiểu, kề tai nói nhỏ: “Phong tiểu thư, không phải tôi đa tâm, vị hôn phu của cô, anh ta…có phải có ý gì với tôi không?”
Mặc dù có nghĩa khác nhưng Điềm Điềm đã cố gắng uyển chuyển hết sức có thể, vốn cô muốn nói là có “toan tính”.
Đương nhiên Phong Tiểu Tiểu biết vì sao Dương Nghiễn sẽ hành động như vậy, chờ nhìn đến ánh mắt của đối phương đặt ở đâu xong cũng có chút hiểu, ngẫm lại hỏi: “Anh hai chưa từng thấy phụ nữ có thai, có chút mới lạ…Kia cái gì, lúc chị mang thai có thấy gì không ổn không?”
“Không ổn?” Điềm Điềm suy nghĩ: “Không có, ăn được ngủ được, cảm giác tốt lắm, không phải là các cô đang muốn nói cái bụng của tôi có vấn đề chứ?”
“…Không thể nói là có vấn đề, chỉ đoán thôi.” Phong Tiểu Tiểu không biết giải thích như thế nào, cũng đâu thể nói với người ta là người ta đang mang thai một thứ không phải người được!
Khó khăn ăn xong một bữa sáng, Điềm Điềm khó được một bữa không ngồi xem ti vi ở phòng khách chờ Ngao TIềm, buông chiếc đũa liền xẹt về phòng.
Phong Tiểu Tiểu đau đầu xoa xoa trán, để Y Y dọn bát đũa, bản thân rất nhanh cọ đến bên cạnh Dương Nghiễn: “Anh nhìn ra cái gì?”
Dương Nghiễn ngẫm lại: “Bụng rất tròn, nghe nói bụng tròn là sinh con trai.”
“…” Phong Tiểu Tiểu trừng mắt, sau đó phát hiện Đường Cần ngồi bên cạnh đang rất có hứng thú giương lỗ tai nghe lén, vì thế đẩy Dương Nghiễn ra, hạ giọng hỏi lại: “Cô ấy mang thai cái gì vậy?”
Lúc này Dương Nghiễn nói thật: “Khó nói, thoạt nhìn có chút cổ quái, nhưng còn chưa rõ ràng….Có thể đàn quỉ khá mẫn cảm với âm hồn đầu thai cho nên phát hiện sớm. Nhưng chưa tới bảy tháng, theo lí mà nói Linh Phách còn chưa đầu thai nhập xác, hiện tại chỉ ẩn ẩn một chút cảm giác, cụ thể thì chưa phân tích được.”
Nguyên thần của người tập hợp từ ba hồn bảy phách, hồn chính là chỉ phần có thể ly thể, mà khi hồn cùng phách kết hợp mới có thể tạo ra sinh lực.
Ba hồn phân biệt là Thiên Hồn, Địa Hồn, Mệnh Hồn. Mà bảy Phách là tài, trí, khí, lực, trung, tinh, anh. Với một con người, Hồn đại diện cho mệnh số, là duy nhất, còn Phách là tư chất thể hiện ra bên ngoài, ví dụ như trí lực thế chất vân vân.(*)
(*) ba hồn bảy phách (vía): thông tin như trong truyện ta tìm không thấy, chỉ thấy theo lí thuyết của đạo giáo và tư tưởng của người Việt là những thông tin rất khác, cho nên không dám trích dẫn ra đây.
Khi thai nghén một sinh mệnh mới, bảy tháng đầu là lúc hình thành thể xác chứa đựng bảy phách, sau bảy tháng thân thể hoàn thành, ba tháng sau mới là khi dung hợp ba hồn, cũng là cái mà người ta gọi là quỉ hồn đầu thai.
Thai nghén mười tháng, sinh hạ sẽ là một sinh mệnh mới khỏe mạnh. Nếu sinh non, hơn bảy tháng thì là ba hồn không đủ, cần thời gian điều dưỡng. Chưa đủ bảy tháng thì ngay cả thân thể còn chưa hoàn thiện, thể lực hoặc trí lực nhất định yếu ớt hơn người thường.
Pháp thân thì phải dung hợp cả Thiên Hồn Địa Hồn cùng Mệnh Hồn mới đầu thai chuyển thế làm người. Như vậy ít nhất phải sau bảy tháng, ba hồn vào trú ở cơ thể mẹ mới biết được. Mà lúc này đứa bé trong bụng chưa đủ tháng, đương nhiên không thể nhìn thấu hồn phách, chỉ có thể dựa vào bảy phách để tìm ra một ít dấu vết.
Mặc dù nhãn lực của Dương Nghiễn lợi hại, đáng tiếc kinh nghiệm không đủ, Thiên Đình Địa phủ ngàn vạn chức quan, cho dù hắn nhìn ra được cái bụng của Điềm Điềm có điểm kì quái nhưng cũng chẳng thể phân biệt được thân phận của đối phương…
“Nói như vậy đứa bé của tiểu Tam không phải là đứa bé bình thường?” Phong Tiểu Tiểu cảm thán nghìn vạn: “Như vậy thì vì đồng sự tương lai của chúng ta, từ giờ trở đi có nên đối xử tốt với mẹ đứa bé một chút không?”
Dương Nghiễn đang trầm tư, nghe như thế cũng không nhịn được khinh thường: “Chúng ta bao ăn bao ở đã không tệ rồi, còn muốn đối tốt với cô ta đến mức nào? Vậy theo em, chẳng lẽ chúng ta nên bỏ thuốc Ngao Tiềm, sau đó nửa đêm ném lên giường cô ta mới gọi là đối xử tốt?”
“Đừng có mà nói chuyện chay mặn không kiêng kị như thế với tiểu nữ sinh ngây thơ trước mặt anh được không?” Phong Tiểu Tiểu đưa ngón giữa khinh bỉ.
“….” Gân xanh ở thái dương của Dương Nghiễn nhảy lên hai cái, đột nhiên nhíu mày: “Nhưng nói lại, Hồ thái giám