Lúc này, rèm xe ngựa bị xốc lên, Diệp Linh cuộn một lớp chăn đi ra.Diệp Huyền vội vứt nhánh cây cời lửa trong tay xuống, sau đó tới trước mặt Diệp Linh, ôn nhu nói:- Làm ồn tới ngươi sao?Diệp Linh khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua Tần Thường cách đó không xa, nói khẽ:- Ca, không sao chứ?Diệp Huyền cười nói:- Không có việc gì!Thanh âm Diệp Huyền vừa dứt, hơn mười người đã phi ngựa tới sau lưng Tần Thường. Nam tử cầm đầu xuống ngựa, hơi khom người với Tần Thường:- Tiểu thư, người không sao chứ?Tần Thường quay người, một chưởng đánh lên mặt nam tử kia:- Không sao chứ? Sao ngươi không đợi ta chết rồi tới nhặt xác một thể?Nam tử vội quỳ gối xuống:- Là thuộc hạ chậm trễ, mong tiểu thư thứ tội!Tần Thường hừ lạnh một tiếng:- Về ta tính sổ với ngươi sau!Nói xong, nàng nhìn về huynh muội Diệp Huyền cách đó không xa:- Hiện nên xử lý chuyện giữa hai chúng ta.Diệp Huyền hơi suy nghĩ, sau đó nói:- Hai huynh muội ta chỉ đi ngang qua, không muốn gây tai họa.Tần Thường tới trước mặt Diệp Huyền, trên gương mặt xinh đẹp ánh lên một vệt dữ tợn:- Không muốn gây tai họa? Được, tới đây, ngươi quỳ xuống dập đầu một trăm cái, hôm nay ta bỏ qua cho hai huynh muội ngươi, thế nào?Diệp Huyền nhíu mày:- Chỉ vì ta không bị ngươi lợi dụng? Thứ cho ta nói thẳng, ta không nợ ngươi bất cứ thứ gì, dựa vào cái gì muốn ta giúp ngươi?Tần Thường tới trước mặt Diệp Huyền, nụ cười có chút dữ tợn:- Ta muốn ngươi hiểu, hậu quả của việc không giúp ta. Ngươi…Tần Thường nói tới đây, Diệp Huyền đã đột nhiên tiến tới, nàng còn chưa kịp phản ứng, Diệp Huyền đã một tay tát tới.Ba!Một tiếng tát tai vang vọng trong đêm tối.Tần Thường trực tiếp bị tát bay, giờ khắc này, nàng thực sự có chút không thể hiểu nổi, trong tình cảnh này, kẻ trước mắt lại dám đánh nàng?!Mà bên cạnh, những người kia vừa tỉnh hồn, lập tức vọt tới vây Diệp Huyền, thế nhưng rất nhanh liền ngừng lại!Bởi, chân Diệp Huyền, đã đạp lên bụng Tần Thường!Diệp Huyền lạnh lùng nhìn Tần Thường dưới chân:- Sự thật chứng minh, có một số kẻ, không hiểu tiếng người!Nói xong, hắn lại cúi người tát tới.Ba!Gương mặt xinh đẹp của Tần Thường trực tiếp sưng phồng lên.- Càn rỡ!Nam tử cầm đầu kia phẫn nộ:- Ngươi có biết nàng là ai không? Nàng chính là Tần tiểu thư của La thành!La thành!Diệp Huyền đương nhiên biết thành này, nó vốn rất gần Thanh thành!Nhìn qua nam tử mới lên tiếng:- Nếu ta là người, hiện ta sẽ tuyệt không uy hiếp, mà nên nhanh chóng xin lỗi nhận sai.Uy hiếp?Ai cũng biết nói! Thế nhưng, thường mấy lời uy hiếp, đều vô cùng vô dụng, người không có năng lực, mới đi dùng lời nói để uy hiếp!- Thật, thật xin lỗi!Tần Thường dưới chân đột nhiên mở miệng:- Vị công tử này, là tiểu nữ có mắt không tròng, mong công tử đại nhân đại lượng không so đo, Tần gia ta tất có thâm tạ!Diệp Huyền cúi đầu nhìn Tần Thường, sắc mặt người này đã hoàn toàn không còn vẻ dữ tợn lúc trước, thậm chí có chút đáng yêu điềm đạm, thế nhưng, hai tay lại chăm chú xiết chặt.Diệp Huyền mỉm cười, nhấc nhẹ bàn chân, lập tức lại đạp mạnh xuống yết hầu Tần Thường.Rắc!Tiếng xương gãy vang lên, Tần Thường trợn mắt, trong đôi mắt, đầy vẻ không thể tin được, trong đó, còn có một tia hối hận.Thấy Diệp Huyền trực tiếp giết Tần Thường, đám người kia lập tức ngây dại!Diệp Huyền thu chân, đi tới bên cạnh Diệp Linh, nhẹ vuốt tóc Diệp Linh:- Nàng ta không hề có ý cầu xin tha thứ, chỉ là muốn tạm thời thoát thân, sau đó điên cuồng trả thủ chúng ta!Hắn không phải là người thích giải thích, thế nhưng, hắn không muốn tạo thành ấn tượng lãnh huyết vô tình trong mắt muội muội.Diệp Linh khẽ lắc, ôm chặt tay Diệp Huyền:- Bất kể ca làm đúng hay sai, muội sẽ vĩnh viễn ủng hộ ca!Diệp Huyền thầm cảm thấy ấm áp, quay đầu