Dương Thành Phong ngửa mặt nhìn trời, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, thế nhưng đã không còn đen kịt như trước nữa.
Hắn hít một hơi thật sâu, lại bắt đầu kể.
"Ban đầu ta cũng cho rằng mình không thể tu võ, thế nhưng một lần tình cờ nhặt được một cuốn bí tịch võ công, ta lại biết rằng không phải.
Ta không những có thể luyện võ, hơn nữa còn là thiên tài, thậm chí có thể dùng hai từ yêu nghiệt.
Vì không muốn cha ta phát hiện, ta ngày đêm ngụ tại thanh lâu, yên tĩnh tu luyện võ công, lại giả vờ khi nam phách nữ để che mắt người đời".
Dương Thành Phong lại nhìn về phía Dương Hiển.
Hắn muốn xem xem Dương Hiển có hay không chột dạ, nhưng hắn không thấy, hắn thấy chỉ là sự thương cảm.
"Năm đó ta tròn 17, thanh danh công tử phế vật của hầu gia không ai không biết, không người không hiểu.
Thế nhưng nào ai nghĩ tới, năm đó ta cũng đã là nhất lưu cao thủ".
Dương Thành Phong mỉm cười lại lắc đầu, vừa kiêu ngạo, vừa chua xót.
"17 tuổi ngươi liền bước vào nhất lưu? Sao có thể?" Dương Hiển triệt để sợ, hắn không thể ngờ, con trai mình tưởng chừng thân thể yếu nhược, không một chút khí lực, lại chỉ dùng bảy năm bước vào nhất lưu hàng ngũ.
Dương Hiển còn nhớ rõ năm con trai hắn 10 tuổi chỉ ngày đêm đọc sách, sau này mới khi nam phách nữ, ngày đêm đi thanh lâu tầm hoan.
Hai anh em Thiên Vân tuy chưa từng luyện võ, thế nhưng suốt cuộc hành trình này bọn hắn cũng biết được rằng, nhất lưu cao thủ đã là rất mạnh.
Mạnh đến mức một kiếm, một đao có thể chặt đứt cả một tảng đá lớn, cổ thụ gì đó muốn đốn hạ cũng chẳng tốn mấy phần lực.
Hai anh em càng không thể tin một điều, người cha mà hai người cũng như mọi người gọi là phế vật chỉ dùng chưa tới bảy năm để đạt tới cảnh giới khủng bố như vậy.
Đây còn là phế vật sao? Nếu đây là phế vật vậy trên đời có lẽ chỉ toàn người ngu.
"Không gì không thể, đối với ta luyện võ cũng chỉ như ăn cơm uống nước, dễ như trở bàn tay mà thôi".
Dương Thành Phong lắc cái đầu, vẻ mặt lại không cho là đúng.
"Vậy ngươi bây giờ còn cách đỉnh cấp cao thủ bao xa?" Dương Hiển lo lắng hỏi.
"Không xa, một bước chân liền tới".
Dương Thành Phong không mặn, không nhạt nói.
Dương Hiển nghe vậy lúc này mới khẽ buông lỏng một hơi, đang định mở lời thì Dương Thành Phong lại nói trước.
— QUẢNG CÁO —
"Tiếng xấu đồn xa, cuối cùng cha ta buộc ta kết hôn với Trịnh Hồng Nguyệt, một nữ tử mà ta không thích chút nào.
Nhưng dù sao cũng là lời của cha, lời cha mẹ con nào dám cãi.
Năm đó ta tưởng rằng sẽ mãi sống như vậy, vô hình trong mắt người đời, đợi đến khi trở thành người nắm giữ hầu phủ.
Nhưng ta lại vô tình rơi vào bể tình, người đó thân phận thấp hèn, rất nhỏ bé lại rất kiên cường.
Các ngươi biết người đó là ai chăng? Không sai...!Nàng là mẹ của các ngươi Vân Điệp".
Dương Thành Phong nhìn vào mắt hai đứa trẻ mà kể chuyện, hắn muốn cho các con mình hiểu rằng, mọi chuyện hắn nói đều là sự thật.
"Ta không tin! Nếu ngươi yêu mẹ ta, vậy sao lại không cho nàng một danh phận, ngươi chẳng qua chỉ muốn gạt chúng ta mà thôi".
Thu Phượng lắc đầu mắng to, hai bàn tay nắm thật chặt.
"Đừng ở đó giả nhân giả nghĩa.
Ba mẹ con chúng ta sống vất vưởng ngoài đường, lúc đó ngươi ở đâu? Ngươi đừng nói với ta rằng ngươi bị cầm tù chứ? Ha ha".
Thằng Ngốc cũng không tin, hắn cười rộ lên vì nghe được chuyện nực cười nhất trên đời.
Dương Thành Phong không giận, ngược lại chỉ mỉm cười chua xót.
"Các ngươi không cần nghi vấn, lời hắn nói đều là sự thật".
Dương Hiển thở dài lắc đầu, ông cũng không ngờ mọi chuyện lại tới bước này.
Cả đời ông chỉ có một tâm niệm, cho con trai có một cuộc sống vô ưu vô lo, vậy mà cuối cùng lại khiến nó sống mà như đã chết.
Hai anh em lại nhìn nhau, không nói thêm câu nào, nhưng cũng không tin tưởng.
"Các ngươi hận ta cũng không sai.
Năm đó sau khi biết chuyện ta và mẹ các ngươi ở bên nhau, cha ta liền đưa ta giam vào từ đường Dương gia.
Ta năm đó võ công cao tuyệt, thế nhưng ta lại không đi ra được, ta biết nếu ta manh động dù chỉ một chút, gia gia của ta sẽ trực tiếp xuất thủ.
Gia gia quá mạnh, mạnh khiến người không đề nổi một điểm phản kháng, ta sợ nếu như ta gặp bất trắc sẽ không thể nhìn thấy mẹ các ngươi một lần nữa, cuối cùng ta đành nhịn xuống".
Dượng Thành Phong hai mắt đỏ hoe, cay đắng nói.
Hai anh em Thằng Ngốc ngây ra, lại không ngờ Dương Thành Phong thế mà thực sự bị giam lại.
"Ta ở từ đường dày vò hơn hai năm, cuối cùng cũng được thả.
Khi chở về ta liền biết tin Vân Điệp mang thai và sinh con trai.
Ta muốn tới gặp nàng, nhưng lại không thể, gia gia ta nói, nếu muốn gặp nàng ông ấy liền giết cả hai mẹ con.
Sau đó tin đồn được lan ra, người ta nói ta phong lưu thành tính, cưỡng hiếp nha hoàn, làm nhục hầu phủ.
Vân Điệp lúc này coi như an toàn, tuy không có danh phận, nhưng ít ra nàng không bị đuổi khỏi hầu phủ? Còn phần ta, ta lại có thêm một chậu nước bẩn dội vào người.
Không sao cả, ta sống bao năm trong đống phân, lại chịu đựng thêm một đống nước bẩn thì có làm sao.
Ta chỉ cần Vân Điệp cùng con trai sống tốt ta liền vui vẻ".
Dương Thành Phong toàn thân hơi run, tóc dài bay bay, cô độc mà tiêu sái.
— QUẢNG CÁO —
Dương Hiển nhìn con trai cô đơn bóng lưng cũng không khỏi buồn bã, thầm nghĩ.
"Có lẽ mình đã sai.
Nhưng nếu không làm thì toàn bộ sẽ chết sạch, sẽ chẳng còn người nào có thể đứng đó cảm khái được nữa" Ông hít một hơi thật sâu, bình phục tâm tình, cũng không ngăn cản con trai kể lại chuyện cũ.
"Không thể gặp Vân Điệp, ta cũng chỉ có thể xin cha ta chu cấp cho hai mẹ con nàng, nghe ngóng tin tức các nàng.
Ta nghe người ta nói, năm đứa bé lên một, chưa biết bò, biết lẫy, ta lại tự trách mình vô dụng, lúc con mình cần mình nhất lại không thể ở bên.
Năm đứa bé lên hai, ta lại nghe người ta bảo nó chưa thể đi như một đứa trẻ bình thường.
Ta không thể bị giam giữ ở trong phòng nữa,