Thiên Vân hiểu rằng, nếu đánh quá lâu, chỉ sợ hắn sẽ gánh không được.
Đối phương nhìn thì cùng hắn không sai biệt, có điều kẻ này chiến đấu như một cái máy, căn bản không biết mệt mỏi.
Nếu cứ kéo dài mãi, chỉ sợ người nằm xuống trước chính là hắn.
Thiên Vân không phải hạng người lỗ mãng, biết đánh không lại, chắc chắn sẽ không đánh.
Hiện tại sức lực còn nhiều, nếu không tìm cách thoát thân, một lúc nữa muốn chạy cũng khó.
Nghĩ là làm, hắn lập tức biến đổi phương vị, vừa đánh vừa lùi dần.
Cũng không biết vách núi này là do loại khoáng thạch nào tạo thành, mặc cho đao thương đâm tới, một chút dấu vết lưu lại cũng không có.
Thiên Vân càng đánh lâu, cảm giác buông lỏng bên trong thân thể càng rõ rệt.
Dường như có thứ gì đó bên trong cơ thể sắp bị đánh gẫy, cảm giác này mỗi lúc một rõ ràng.
Thiên Vân tuy rằng rất nghi hoặc, có điều cũng không quá chú tâm, hiện tại vẫn đang chiến đấu, khó mà kiểm tra tình hình cụ thể.
Một người chủ công, một người chỉ thủ.
Người thần bí chẳng khác gì một con hung thú, căn bản chỉ dùng bản năng để chiến đấu.
Có điều trong cái bản năng, lại ẩn chứa đủ loại ảo diệu, làm Thiên Vân chật vật không thôi.
Cứ như vậy vừa đánh vừa lui, thời gian lại tiếp tục trôi qua hai ngày.
Cả Thiên Vân lẫn người thần bí, lúc này đã xuống sức rất nhiều.
Thiên Vân khổ không thể tả, đã đi lâu như vậy, thế mà vẫn chưa ra khỏi Nhất Tuyến Thiên.
Không có pháp lực, thủ đoạn cho dù nhiều cũng là vô ích.
Tịch Diệt đao bởi vì liên tục gặp công kích, thân đao lúc này cũng đã sứt mẻ, nếu không có pháp lực rót vào, chỉ sợ sớm muộn cũng phế.
Người thần bí cũng là như thế, trường thương của y đã không còn mũi, hiện tại chẳng khác gì một cây gậy.
Muốn tiến vào khu vực trung tâm Dược Vương Động, tu sĩ bắt buộc phải đi qua một cánh rừng.
Rừng này có tên Quỷ Lâm.
Sở dĩ đặt tên như vậy, bởi lẽ trong này xuất hiện rất nhiều quỷ quái đồ vật.
Có cương thi, có xương cốt, có những bóng trắng lượn lờ.
Đám quỷ vật này tu vi rất mạnh, tuy chiến đấu chỉ bằng bản năng, có điều bọn này thường đi theo bầy đàn, rất khó giết chết.
Muốn băng qua nơi này, không đi theo đội, căn bản khó mà sống sót.
— QUẢNG CÁO —
Lúc này cách bìa rừng hơn 10 dặm, Kiếm Vô Ngân tay cầm kiếm, vẻ mặt đằng đằng sát khí, rảo bước tiến về phía trước.
Linh áp của y lúc này vượt xa Phân Chi cảnh sơ kỳ không ít, ẩn ẩn chạm tới ngưỡng cửa hậu kỳ.
Kiếm Vô Ngân đi tới đâu, kiếm quang nổ bắn ra tới đó.
Thỉnh thoảng một ít quỷ vật tu vi cao xông ra, trực tiếp bị một thanh vô hình chi kiếm đâm xuyên, căn bản không tạo nổi một chút ảnh hưởng.
Kiếm Vô Ngân hiện tại mạnh tới mức khó mà tưởng tượng, một mình xông vào Quỷ Lâm, chẳng khác nào đi trong vườn nhà mình.
Trên đường đi, kì hoa dị thảo đều bị Kiếm Vô Ngân thu hết, một gốc cây cũng không để lại.
Lại đi về hướng Bắc 30 dặm, lúc này có một nhóm người đang chậm rãi tiến lên.
Đi phía trước nhất là một thanh niên, người này mày kiếm mắt sáng, hai lỗ tai mang khuyên, một thân y phục trắng như tuyết, trên lưng áo có thêu một thanh kiếm, khí tức kinh khủng lan ra, so sánh với đám người phía sau, căn bản mạnh không hợp lẽ thường.
Người này không có tên, bái nhập Thiên Kiếm môn được tặng cho danh hào Kiếm Vô Tình.
Những người đi phía sau y, đa phần là tu sĩ Đại Việt, trong đó có cả Trương Hạo Nhiên.
Đám người một đường tiến lên, căn bản không quỷ vật nào có thể tiến lại gần.
Cách bìa rừng 15 dặm về hướng Nam.
Đứng trên cao quan sát có thể thấy, bên dưới có ba nữ tử đang từng bước tiến về phía trước.
Dẫn đầu là một nữ tử một thân lụa đỏ, váy áo có chút lộ liễu.
Nàng này mặt như trứng ngỗng, mắt ngọc mày ngài, đẹp không sao tả xiết, nhất là thân hình nàng, chỉ có thể dùng hai từ yêu nghiệt để hình dung.
Nàng này khí tức quá mức khủng bố, quỷ vật vừa xuất hiện liền bị cỗ khí tức ấy đè cho úp sấp.
Nàng không phải kết đan, lại cùng kết đan không kém.
Nàng chẳng phải Thánh nữ của Thiên Quỳnh Cung "Tố Ngưng" còn ai.
Hai sư muội đi bên cạnh, tuy không được chói mắt như nàng, có điều xinh đẹp không kém, tu vi cũng là Trúc Cơ viên mãn.
Đội hình như vậy, căn bản có thể tùy tiện đi ngang.
Ba người vừa đi vừa thu thập linh thảo, không hề có ý định vội vàng, cho dù thời gian hai tháng đã đi qua hơn phân nửa.
Những tổ đội như vậy xuất hiện khắp mọi nơi, thậm chí có cả ma tu thành quần kết đội mà đi, một đường thẳng hướng trung tâm.
Thiên Vân lúc này khổ không thể tả, lối ra còn chưa thấy, sức lực lại chẳng còn bao nhiêu.
Người thần bí có lẽ cũng chịu không nổi nữa, mỗi lần bị phản chấn lùi lại, hắn cũng là thở dốc không ngừng.
Kẻ này luôn chủ công, căn bản không màng thương thế, có điều hắn tốn sức hơn Thiên Vân rất nhiều, đánh nữa cũng chỉ vô ích.
Nếu là một người bình thường, gặp tình huống như vậy, có lẽ đã chủ động rút lui.
Chẳng qua tên này căn bản không phải người, cho dù sức đã cạn,