Vạn Bảo lâu chủ biến sắc, vội vàng tế ra một thanh phi kiếm, quanh thân thiên hoa bay múa, y giống to một tiếng.
"Vạn Hoa Hoá Kiếm"
Chớp mắt vô vàn cánh hoa kéo dài, thế mà cùng thanh phi kiếm kia giống như đúc, kiếm khí ngợp trời mà lên, vạn thanh kiếm nổ bắn về phía hướng Thiên Vân.
Phong quyển tàn vân, không gian chi chít vết kiếm.
Thiên Vân thấy cảnh này, cũng không hề tỏ vẻ lo lắng, hắn căn bản không quan tâm tới mấy thứ loè loẹt này.
Giống như ông lão áo gai, mặc kệ ngươi có nhảy nhót ra làm sao, thần thông thuật pháp mạnh thế nào, dưới cái phất tay này, mọi thứ đều quy về tịch diệt.
Tất nhiên Thiên Vân làm không được như ông lão kia, có điều đối phó với mấy thanh kiếm này, hắn không cần phải thi triển thêm bất kỳ loại công kích nào nữa.
Xoạt, leng keng...
Hàng vạn thanh kiếm đơn giản bị một cú phất tay quét ngang, không gây nổi một chút uy hiếp.
"Nếu đạo hữu chỉ có mấy chiêu này, hôm nay ngươi thoát không được".
Thiên Vân nhìn về phía Vạn Bảo lâu chủ, nhàn nhạt nói.
"Sao có thể? Ngũ Hành Thần Quang..."
Vạn Bảo Lâu Chủ biến sắc, vội vàng xuất ra một pháp bảo hình viên cầu, pháp lực rót vào.
Chỉ thấy quả cầu sáng bừng, ánh sáng năm màu chói mù con mắt.
Ánh sáng theo pháp lực điều động, trực tiếp hoá thành bàn tay, chộp về hướng Thiên Vân.
Thiên Vân nhìn lên, chỉ nhàn nhạt thở dài, lại đánh ra một cái phất tay.
Đơn giản chỉ là phất tay, đại thủ loè loẹt trực tiếp yên diệt.
"Điều này, điều này sao có thể..."
Vạn Bảo lâu chủ há hốc mồm, không thể tin được.
Thiên Vân nhìn hắn, mỉm cười đáp.
"Đạo hữu thừa biết những thứ bên trong Vạn Bảo lâu là cái bẫy, vì sao còn cố gắng học những thần thông lưu trong đó? Ngươi nghĩ rằng nó rất mạnh, nhưng đối với người hiểu rõ, căn bản nó chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Không tin đạo hữu có thể lại xuất ra thần thông, ta sẽ không phản kháng"
Thiên Vân không phải nói xạo, từ khi hắn ngộ ra "Ảo Mộng Nhất Đao", hắn đã nghĩ tới vấn đề này.
Những thuật pháp có trong Vạn Bảo lâu, xem qua thì rất ngưu, nhưng nếu ngươi không tin nó mạnh, vậy nó sẽ chỉ là đồ bỏ.
Cũng giống như Thiên Vân, ăn xuống năm viên Vạn Pháp đan, ngộ ra đao chiêu chẳng có chút sát thương.
Loại thần thông, đạo pháp này, chỉ thực sự mạnh khi người đối diện cho rằng nó mạnh mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Vạn Bảo lâu chủ có vẻ không tin, gầm lên một tiếng, xử xuất bản lĩnh giữ nhà.
Chỉ thấy y tế ra đạo thụ hình chiếu, Thiên Vân thấy rõ, đạo thụ này có 3000 trượng cao, quanh thân cánh là rậm rạp, hoa đỏ mọc tràn lan.
Đạo thụ hình chiếu vừa ra, vô số cánh hoa rơi xuống hợp lại, tạo thành một thanh thiên địa đại kiếm.
Kiếm vừa thành hình, trực tiếp hướng Thiên Vân mà chém.
Thiên Vân đã từng nhìn qua thần thông này, nó tên " Táng Hoa".
Thiên Vân nhàn nhạt cười, đứng yên không thèm động.
Thanh thiên địa đại kiếm rút đi toàn bộ pháp lực của Vạn Bảo lâu chủ, ầm ầm chém tới.
Oành
Ngợp trời hoa đỏ, khí thế như rồng, thân ảnh Thiên Vân bị ngợp trời kiếm khí che đậy.
Vạn Bảo lâu chủ khoé miệng mang ý cười, đang muốn cất tiếng, bất chợt hoa đỏ nổ tung, héo úa rụng xuống.
Thiên Vân chắp tay mà đứng, mỉm cười mà nói.
"Đạo hữu, quá yếu"
Thiên Vân nói xong một lần nữa vung tay, lần này có một đạo đao quang xuất hiện, thẳng hướng Vạn Bảo lâu chủ mà chém.
Khí tức tử vong ập đến, Vạn Bảo lâu chủ sắc mặt đại biến, vội vàng tung ra vô số phòng hộ pháp bảo.
Trong số những pháp bảo này có áo giáp, có ngọc bài, có tấm khiên.
Chẳng qua những thủ đoạn này căn bản cản không được, đao quang đâm rách cả không gian, chớp mắt đã chui vào cơ thể Vạn Bảo lâu chủ.
"Không, ta không tin..."
Vạn Bảo lâu chủ chỉ kịp hét lên một câu, thân hình liền nổ tung, yên diệt.
Từ trong thân thể y xuất hiện một đạo bạch quang vô cùng to lớn, thẳng hướng lỗ mũi Thiên Vân chui vào.
Bạch quang vừa dung nhập, Thiên Vân trực tiếp tiến vào viên mãn Tứ Tiết.
Hắn không biết vì sao lại có sự lạ này, cũng chẳng thèm quan tâm, thần thông bắt đầu quét qua, biển người lập tức chết, vài cái hô hấp, sau cùng chỉ một mình Thiên Vân còn trụ lại.
— QUẢNG CÁO —
"Ta, đột phá".
Thiên Vân nhìn vào đan điền, chỉ thấy từng cái đoá hoa héo úa, nơi cuống hoa, vậy mà xuất hiện đạo quả.
Khí tức trên thân càng ngày càng mạnh, Thiên Vân cảm giác được một loại đạo vận, một loại siêu việt hết thảy, nếu muốn hắn có thể đem sao trời, một ngón tay bóp nát.
"Thì ra là thế".
Thiên Vân mỉm cười, phi thân bay lên trời cao, thân hình cũng theo đó biến lớn.
Mãi tới khi hắn cảm nhận được một đạo bình chướng, mới không tiếp tục hướng lên, mà mỉm cười chắp tay, nói.
"Vãn bối Thiên Vân, ra mắt hai vị tiền bối"
Ông lão mặc chiến giáp màu đen nghe thế, lúc này mới quay sang, nhìn kĩ Thiên Vân mà hỏi.
"Tiểu tử, ngươi có muốn làm Vạn Bảo lâu chủ hay không?"
Ông lão áo gai không có nói gì, chỉ yên lặng thưởng thức trà,