Càng tiến vào sâu trong Thiên Sơn lại càng hung hiểm.
Nếu không phải võ giả tu luyện ra nội lực, tuyệt không dám đặt chân đi vào.
Tuy rằng nơi này hung hiểm dị thường, thế nhưng cơ duyên cũng nhiều không kể xiết.
Các loại hung thú, hung cầm các loại kì hoa, dị thảo, các loại khoáng thạch hiếm thấy, chỉ cần có thực lực liền có thể vào tìm kiếm.
Cũng không rõ bên trong dãy Thiên Sơn này có những gì, ngay đến cả những võ giả đỉnh tiêm cao thủ, cũng chỉ có thể tiến vào trong 60 dặm.
Chưa ai có thể tiến vào sâu bên trong 70 dặm mà có thể sống sót trở về.
Cũng có tin đồn, năm đó Đao Thánh Dương Thanh Long đã từng tiến vào 100 dặm Thiên Sơn, cuối cùng mang thương trở về.
Dương Thanh Long về tới hầu phủ, ba năm sau liền chết.
Nhưng đó cũng chỉ là tin đồn, không ai có thể kiếm chứng độ chính xác của nó.
Một tháng qua đi.
Dưới thác nước lớn bên trong Thiên Sơn.
Từ nơi này đi ra ngoài, ước tính khoảng 50 dặm.
Thiên Vân lúc này đang ngồi khoanh chân dưới thác nước, trên người không một mảnh vải che thân.
Tóc hắn lúc này đã mọc dài tới cổ, có màu xanh lam.
Chúng bết lại dán chặt da đầu, nước trên cao ầm ầm dội xuống đánh vào đầu, vào lưng hắn.
Cơ thể Thiên Vân lúc này đã rắn chắc hơn xưa, cơ bụng cũng bắt đầu chia thành từng khối, cơ ngực cũng nở rộng, hơi có chút nam tính.
Khuôn mặt hắn thon gọn, không còn góc cạnh như trước nữa, càng ngày càng giống nữ nhân.
Thiên Vân ngồi dưới thác nước một canh giờ, cuối cùng chịu không nổi mà ngã xuống dưới đầm nước.
Rất nhanh Thiên Vân liền bơi vào bờ.
Hắn khoác lên trên người một bộ y phục làm từ da sói, tấm da trắng muốt không một tì vết.
Thiên Vân thở ra một hơi, khói trắng lao nhanh, mãi tới khi cách xa năm mét mới tan đi.
Nhìn đám khói tan đi, Thiên Vân vẻ mặt uể oải.
"Ta bước vào Tam lưu cao thủ cũng đã hơn một tháng, hiện tai thân thể cũng đã rèn luyện không sai.
Điều cần làm lúc này là tu luyện nội công, có điều nếu cứ tu luyện chậm chạp như vậy, hai năm sau ta có thể bước vào nhất lưu cao thủ sao?"
Thở dài một hơi, cuối cùng Thiên Vân cũng chỉ còn cách gạt bỏ phiến não qua một bên.
Lấy một quyển điển tịch, bắt đầu xem xét.
Quyển điển tịch này ghi lại một môn nội công tâm pháp, tên là "Vạn Tướng Pháp Điển".
Môn nội công này không biết do ai sáng tạo, không quá thiên về tu luyện nội công, mà là cách vận hành nội công.
Qua sự tìm hiểu của Thiên Vân, đa số nội công tâm pháp đều chú trọng vào việc cô đọng nội lực, cách dẫn khí vào người.
Lại thực sự rất ít điển tịch chú trọng vào việc sử dụng và vận hành nội công.
Thường thường võ giả khi ở thời kì luyện thể phách, sẽ định hướng cho mình một môn võ công nhất định, tiếp theo là môn võ kĩ phù hợp với môn nội công đó.
Lại ít có người lựa chọn võ kĩ xung đột với môn nội công mình đang tu luyện.
Mỗi một môn nội công, lại có một quỹ đạo vận hành kinh mạch khác nhau.
Nếu ngươi chọn võ kĩ lệch khỏi cách mà dòng chảy nội lực đi qua, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, hai là nổ tung mà chết.
Vạn Tướng Pháp Điển lại hoàn toàn khác, nó chú trọng dạy võ giả cách vận hành nội công.
Luyện thành môn nội công này, có thể giúp võ giả điều khiển dòng chảy nội lực như ý mình muốn.
Nhược điểm là nó hấp thu nội lực cực có hạn, mười người luyện thành thì chín người không thể tiến thêm một bước.
Đổi lại với việc rất khó đột phá cảnh giới, võ giả luyện thành môn nội công này sẽ có thể sư dụng rất nhiều loại võ kĩ mà không khiến nội lực xung đột.
Thế nhưng võ kĩ nào dễ tu luyện, người bình thường nắm giữ hai ba môn thích hợp đã là kì tài.
Người tu luyện Vạn Tướng Pháp Điển, cùng lắm luyện thêm được hai môn nữa cũng liền chết già.
Nói trắng ra, môn công pháp này chẳng khác gì gân gà, bỏ thì tiếc, giữ lại không ai muốn.
Thiên Vân sở dĩ hứng thú với công pháp này, là vì nó còn có một công dụng khác.
Người luyện công pháp này tới cảnh giới viên mãn, ngoài việc điều chỉnh nội lực tùy theo ý niệm, nó còn có thể nhìn ra cách vận hành kinh mạch của đối phương khi giao chiến.
Điều này có nghĩa gì? Có nghĩa đối thủ chỉ cần điều động nội lực, ngươi liền có thể đoán trước, sau đó ra chiêu phản sát.
Quả thực rất khủng bố, cũng rất hữu dụng.
Nhưng việc khó nhất khi luyện môn nội công này là, người tu luyên bắt buộc phải có kinh mạch gấp hai người bình thường.
Chỉ có như vậy mới chịu đựng được việc nội lực đổi hướng, tắc nghẽn mà phá hỏng cơ thể.
Muốn luyện đến viên mãn, bắt buộc kinh mạch phải rộng gấp ba, hơn nữa phải bước chân tới cảnh giới đỉnh tiêm cao thủ.
Đỉnh tiêm cao thủ nha, kinh mạch lại phải rộng gấp ba mới có thể luyện.
Đừng nói là giang hồ võ giả, ngay cả đại danh đỉnh đỉnh Huyết Y hầu năm đó cũng chưa đạt được yêu cầu phía sau.
Thế nhưng Thiên Vân đáp ứng được, kinh mạch của hắn rất rộng, nói không ngoa ít nhất phải gấp bảy lần người bình thường là ít.
Lúc này chỉ cần hắn muốn liền có thể nhập môn, mọi khó khăn người bình thường gặp phải hắn liền không tốn tí sức nào.
Hơn nữa hắn cũng không dùng môn công pháp này làm chủ tu, cũng không thể để nội lực chảy loạn.
Thiên Vân chỉ muốn dùng môn công pháp này làm phụ trợ, đợi đến khi công pháp này viên mãn, có thể đọc được dòng chảy nội lực của đối thủ mà thôi.
Nghĩ đến đây Thiên Vân liền không chậm trễ nữa, bắt đầu tu luyện.
— QUẢNG CÁO —
Hai ngày sau.
Thiên Vân mở mắt, từ ánh mắt có thể thấy được hắn đang vui vẻ.
"Vậy mà chỉ dùng hai ngày, ta đã có thể luyện tới tiểu thành.
Nội lực tuy không sinh ra được bao nhiêu, nhưng cũng không quan hệ, có vẫn còn hơn không.
Bây giờ phải đi kiếm cái gì ăn đã, sau đó liền đi sâu vào trong một chút, biết đâu ta lại kiếm được ít kì trân dị bảo".
Nói xong Thiên Vân liền thu dọn đống sách, hai chân rảo bước tiến vào sâu Thiên Sơn.
Sâu trong Thiên Sơn, lúc này vang lên từng hồi kiếm kích giao chiến.
Gạt bỏ cây gai cùng cành lá, liền thấy phía xa có hai đội người ngựa lao vào nhau chém giết, tình cảnh vô cùng thảm liệt.
Một bên là đám người mang hắc y, đầu bịt khăn đen tay cầm đao kiếm, võ công cực cao không ngừng lao về phía đối diện điên cuồng chém giết.
Phía đối diện là một đội nhân mã, toàn thân thống nhất màu vàng nâu, trên nóc xe còn có một lá cờ ghi một chữ "Vũ".
Võ công đám người này không đồng nhất, phần lớn đều là nhập lưu trở lên, người dẫn đầu là một đại hán trung niên.
Người này thể phách tráng kiện, mặt mày dữ tợn, khóe miệng có một vết sẹo dài tới mang tai, nhìn không khác gì một con rết nằm ngang, vô cùng quỷ dị.
Tay hắn cầm trường thương, mỗi lần đâm ra liền có một kẻ mặc áo đen gục xuống.
"Hừ! Dã phỉ phương nào, dám tới cướp tiêu của Dạ Vũ sơn trang? Các ngươi phải không muốn chết".
Gã trung niên đại hán trường thương một quét, một tên người áo đen bị quất bay, hắn lúc này mới thu thương gầm lên.
"Hừ! Ngươi không cần nói nhiều, cho ngươi hai lựa chọn.
Một để tiêu lại sau đó cút, hai là táng thân tại nơi này.
Ngươi nghĩ rằng, một mình ngươi nhị lưu cao thủ, có khả năng bảo hộ được các nàng hay sao?" Một gã áo đen từ trong đám người đi ra, nhìn về phía gã trung niên đại hán, lạnh lùng đáp.
"Các ngươi là ai? Tại sao lại biết trên xe không phải hàng hóa?" Gã trung niên có vết sẹo lớn vẻ mặt thất kinh, gằn từng chữ nói.
"Viêm Quốc công chúa, ngươi bảo bọn chúng rời đi, sau đó trở lại quốc đô.
Nếu ngươi không nghe, ta cũng chỉ đành hạ sát thủ".
Gã thủ lĩnh sát thủ lạnh lùng quát lên.
Bên trong một cỗ xe ngựa có hai cô gái, vẻ mặt khẩn trương nép vào một góc.
Hai cô gái này một người trang phục hoa quý, làn da trắng nõn, mắt phượng mày ngài, tóc tết tỉ mỉ, trang sức quý giá.
Tuổi nàng này khoảng chừng không quá 17, toàn thân toát lên vẻ cao quý, hiển nhiên nàng chính là vị kia công chúa Viêm Quốc.
Cô gái bên cạnh ăn mặc giản dị hơn nhiều, gương mặt tuy không xuất sắc như công chúa, nhưng cũng là một mĩ nhân.
Nàng lúc này cố ra vẻ trấn tĩnh, an ủi chủ tử của mình.
Cô công chúa kia dù sao cũng là người đứng trên địa vị cao, rất nhanh liền nghiêm mặt lại.
Nàng hít sâu một hơi, vén lên rèm, bước ra khỏi xe ngựa, cô nàng tì nữ kia cũng lập tức theo sau.
"Ta có khẩu dụ của phụ hoàng tiến về Đại Việt tuyển chọn phò mã, không biết các vị vì cái gì muốn chặn đường chúng ta? Là ai sai sử các vị ngăn đón chúng ta đây? Là vị kia Thái tử? Hay là Nghiêm tướng quân?" Công chúa đi xuống, ánh mắt quét qua đám sát thủ áo đen, trên tay còn cầm một tấm chiếu thư tùy ý hỏi.
— QUẢNG CÁO —
"Công chúa hà tất hỏi ta, ngươi thừa biết ta sẽ