Thiên Vân lại tiếp tục đi, đi để trải nghiệm vùng đất nơi biên thùy.
Hắn nhìn thấy, ngửi thấy mùi vị của chiến tranh, mùi vị của đói nghèo.
Hắn không nhớ đã nhìn thấy bao nhiêu binh lính qua lại, không nhớ được đã thấy bao nhiêu thi thể nằm ngổn ngang trên tuyết.
Hắn chỉ biết chiến tranh là khổ đau, là đói nghèo, là cái chết.
Thiên Vân tự hỏi, liệu những quan lại, quý tộc nơi kinh thành xa xôi có biết việc này? Có từng vì những nạn dân này, những binh sĩ ngày đêm canh giữ nơi cửa biên giới này, tiếc thương một lần.
Thiên Vân càng đi càng nghe thấy nhiều chuyện, càng đi càng nhìn thấy nhiều việc.
Hắn nghe người ta nói Nghiêm tướng quân, đại nguyên soái Viêm Quốc, tạo phản xưng vương, ra tay đàn áp người dân Viêm Quốc.
Lại trục xuất người dân, thương nhân Đại Việt không cho làm ăn ở đất nước họ.
Thiên Vân lại nghe, Thái Tử Viêm Hoành nhiều lần dâng tấu, buộc Viêm Quốc quốc vương thoái vị nhường ngôi, tình cảnh cũng thật rối ren.
Thiên Vân tâm tình phiền muộn, chỉ có thể vì đám nạn dân nói một câu.
"Đường xuống suối vàng, thượng lộ bình an.
Mong các ngươi kiếp sau đầu thai vào một nhà quyền quý"
Đường tới biên giới đã không quá xa nữa, binh lính qua lại ngày càng nhiều, thỉnh thoảng cũng có một vài người tiến tới hỏi hắn đi đâu.
Có lẽ hằng ngày người qua lại cũng nhiều, họ chỉ hỏi han qua loa rồi cũng cho đi.
Cũng có vài người nhắc nhở Thiên Vân, bên kia biên giới tình hình phức tạp, khuyên hắn không nên sang bên đó.
Thiên Viên lúc này chỉ có thể mỉm cười cám ơn, dù sao người ta cũng có ý tốt.
Mưa tuyết lại rơi, rơi mỗi lúc một nhiều, gió lạnh bắt đầu rít gào thổi.
Thiên Vân tựa như bóng đen trên nền tuyền trắng, cứ thế bước đi, thỉnh thoảng hắn còn thấy một ít xác chết, từ từ bị mưa tuyết chôn vùi.
Tâm tình hắn cũng dần bình thưởng trở lại, có lẽ vì đã trải qua quá nhiều việc nên hắn cũng không đắm chìm trong tâm tình tiêu cực quá lâu.
Tuyết rơi tựa mưa phùn, đầy đầu tóc xanh bắt đầu phủ xuống một lớp tuyết trắng, tuyết bám vào mặt, nước chảy theo cổ hắn xuống lưng, xuống ngực, ướt đẫm chiếc áo mỏng mà hắn mặc trong mình.
Hắn không quan tâm, hắn đã là nhất lưu cao thủ, công phu luyện thể lại cao tuyệt, một chút lạnh lẽo này không tính là gì.
"Này! Đi nhờ xe không? Lên đây ta cho đi nhờ một đoạn".
Phía sau bỗng dưng có người cười hỏi.
Thiên Vân không đáp, bước chân vẫn cứ đều đều, không nhanh không chậm tiến lên.
Người phía sau là một gã thanh niên, tuổi tầm 30, thấy Thiên Vân không đáp cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng hắn cũng không nói gì, giục ngựa đi nhanh.
Tiếng xe ngựa lao đi trong màn mưa tuyết, xa dần rồi biến mất.
Thiên Vân yên lặng nhìn chiếc xe ngựa đi xa, miệng khẽ cười, bước chân vẫn không ngừng lại.
Không phải Thiên Vân khinh thường người kia, cũng không phải do hắn sợ phiền phức nên không trả lời, chỉ đơn giản hắn đang rèn luyện.
Hắn muốn rèn luyện thân thể, chỉ đơn giản như thế thôi.
Đi được một đoạn khá xa, phía sau lại có tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường, tiếng giục ngựa vang lên không ngớt.
"Này bằng hữu, lên đây ta chở cho một đoạn, trời cũng sắp tối, ngươi đi chậm như vậy coi chừng đến đêm cũng không tìm thấy một chỗ nghỉ lại".
Một thanh âm đại hán vang lên sau lưng Thiên Vân, thanh âm khá quen.
Thiên Vân hơi kinh ngạc ngoảnh đầu lại, trước mắt hắn không phải Vũ Huỳnh là ai?
Thiên Vân ngẫm nghĩ một hồi, thấy cũng không phải không có lý, gật đầu tiến tới.
Đoàn xe thấy Thiên Vân ngoảnh mặt lại thì không khỏi than thở, cái gì mà nhân gian trích tiên, cái gì mà ôn nhuận như ngọc, có lẽ cũng chỉ đến như này.
"Tại hạ Thiên Vân, cám ơn các vị bằng hữu cho đi nhờ xe".
Thiên Vân ngồi bên cạnh Vũ Huỳnh, chắp tay cảm tạ đám người.
— QUẢNG CÁO —
"Tiểu huynh đệ không cần khách khí, việc nhỏ thôi mà".
Đám người ha ha cười, đoàn xe vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Bên trong một chiếc xe ngựa khác, cô nàng thị nữ vội vàng đóng lại vẹt rèm cửa xe, hưng phấn nói với Viêm Nguyệt công chúa.
"Là hắn, không ngờ ta lại gặp được hắn lần nữa"
Viêm Nguyệt vẻ mặt kì quái, nhìn thị nữ của mình đang vẻ mặt u mê, không khỏi gắt giọng.
"Tiểu Thúy, ngươi làm ơn tiết chế một chút, như vậy còn ra thể thống gì nữa?"
Thị nữ Tiểu Thúy nghe chủ tử mắng, lúc này mới giật mình, đầu gật như gà con mổ thóc, cam kết sẽ không tái phạm.
Viêm Nguyệt công chúa thấy vậy phì cười, cũng rất tò mò người kia là ai lại khiến Tiếu Thúy si mê như vậy.
Trời mùa đông rất nhanh đã chuyển sang tối, cũng may đoàn xe ngựa đã thông qua biên giới Viêm Quốc.
"Phía trước hại dặm có một tửu điếm, chúng ta tới đó liền nghỉ ngơi một chút.
Tiểu huynh đệ, ngươi là người Đại Việt, sang đây làm ăn hay tìm người thân, muốn không tiến về tửu điếm cùng bọn ta?" Vũ Huỳnh một đường thấy Thiên Vân trầm tính ít nói cũng không tiện hỏi, lúc này mới phá vỡ yên tĩnh.
"Ta tiến vào Viêm Quốc là muốn tham gia Thiên Long đấu giá hội, tiện thể muốn nhờ một vị đại sư rèn giúp một thanh đao".
Thiên Vân mỉm cười, thuận theo trả lời.
"Nói như vậy Thiên Vân huynh đệ cũng biết võ công?" Vũ Huỳnh hơi ngạc nhiên, hắn cũng là nhị lưu cao thủ, vậy mà không phát hiện ra Thiên Vân là người tu võ.
"Thiên Vân kiến thức hạn hẹp, vừa nhập môn được một năm, để các vị chê cười".
Thiên Vân chắp tay, thành thật đáp.
"Tiểu huynh đệ không cần để ý, chúng ta kì thật cũng đều là người luyện võ.
Nếu tiểu huynh đệ ngươi có vấn đề gì thắc mắc, cứ tùy tiện hỏi chúng ta là được".
Đám người bên cạnh cũng ha ha cười, có lẽ họ nghĩ Thiên Vân mới chỉ vừa bắt đầu rèn luyện thể phách mà thôi.
Thiên Vân khóe miệng hơi giật, cũng không có nói gì thêm, chỉ chắp tay ý bảo cám ơn.
Tửu điếm rất nhanh liền tới, tiểu nhị từ bên trong nhanh chân ra ngoài giữ cương ngựa, lại mời đám người vào bên trong dùng bữa.
Đám người Vũ Huỳnh thuê vài gian phòng để nghỉ lại, Thiên Vân cũng không phiền bọn họ, tự mình trả tiền mướn một gian phòng riêng.
Thiên Vân cũng không có lưu lại ăn cơm với đám người này, chỉ tùy tiện uống vài chén, liền mang đồ ăn tiến về phòng mình.
Lúc đi về phòng hắn có chạm mặt với Viêm Nguyệt công chúa, cũng chỉ gật đầu cười rồi đi vào phòng, đóng cửa.
Viêm Nguyệt vừa rồi cũng đã nhìn qua bóng lưng Thiên Vân, cũng không có quá để ý, lúc này mới được nhìn tận mặt, trái tim giống như nai con xông loạn.
Nhìn theo bóng lưng Thiên Vân khuất sau cánh cửa, tâm tình tựa như cục len bị mèo con trảo một đợt.
Tiểu Thúy bưng cơm tiến tới, thấy chủ nhân đứng ngây ra không khỏi nghi hoặc, nàng tiến tới hỏi nhỏ "Công chúa, ngài không khỏe chỗ nào sao?" Thấy công chúa không trả lời, nàng đành đặt đồ ăn sang một bên, tiến tới lay lay cánh tay Viêm nguyệt.
Nhận ra có người lay cánh tay, Viêm Nguyệt lúc này mới tỉnh lại, mặt đỏ tới mang tai, thì thào nói.
"Sao ngươi đi lâu vậy, làm bổn công chúa đợi mãi"
— QUẢNG CÁO —
"Dưới lầu nhiều khách, nhà bếp làm hơi chậm một chút, công chúa mau vào bên trong, nơi này là địa bàn của Nghiêm tướng quân, cẩn thận một chút".
Tiểu Thúy nhỏ giọng giải thích, rất nhanh hai nàng liền đi về phòng mình.
"Công chúa! Việc đính hôn của ngài và tiểu thiếu gia Huyết Y Hầu, liệu hoàng thượng có đồng ý không?" Tiểu Thúy ở bên cạnh hầu hạ công chúa gắp thức ăn, mở miệng hỏi.
"Không biết! Chắc sẽ không đồng ý.
Phụ hoàng rất thương ta, ngài sẽ không chấp nhận cho ta tiếp nhận một tên ngốc làm phò mã".
Viêm Nguyệt công chúa như biết trước đáp án, mở miệng trả lời.
"Ta nghe tôi tớ hầu phủ nói, người này bẩm sinh đã chậm chạp, lại hay quên trước quên sau, thường xuyên bị đánh đập.
Hắn được công nhận là tiểu thiếu gia, đơn giản là vì muội muội hắn sắp phải gả cho Tiêu Ngọc, Ninh Thành.
Người chỉ biết ăn bám muội muội, quả thực không xứng với ngài".
Nha hoàn Tiểu Thúy cũng mở miệng nói.
"Hầu gia muốn làm như vậy, có lẽ muốn đẩy kẻ này rời đi hầu phủ, hơn nữa lại kết thành thông gia với hoàng thất Viêm Quốc.
Có lẽ bên trong có không ít ẩn tình, hiện tại triều đình rối ren, ta thật không biết nên làm thế nào chia sẻ gánh nặng với phụ hoàng.
Nếu cuộc hôn nhân này có thể trợ giúp phụ hoàng bình định phe cánh Thái Tử cùng Nghiêm tướng quân, ta có lẽ sẽ chấp nhận".
Viêm Nguyệt công chúa đặt đũa xuống, thở dài nói.
"Công Chúa làm vậy không tốt đâu, hạnh phúc một đời của người, sao