Thiên Vân hiện tại thực lực có thể nói rất cao, hắn chỉ mất thời gian uống chén trà liền đi tới Bạch Lộc quảng trường.
Bạch Lộc quảng trường hôm nay có vẻ khá nhộn nhịp, trừ người dân trong thành còn xuất hiện không ít người lạ mặt, đám người lạ mặt này toàn thân đấu bồng, che kín toàn thân.
Thiên Vân cũng đoán ra ít nhiều, đám người này tới đây hiển nhiên vì tham gia đấu giá hội.
Thiên Vân cũng lôi từ trong túi trữ vật ra một bộ đồ đen, một mũ rộng vành, cùng một chiếc mặt lạ.
Không có cách, Thiên Vân lại không muốn biến mình thành tiêu điểm chỉ trỏ.
Người tham gia đấu giá hội không tính quá đông, Thiên Vân ước tính sơ sơ chỉ trên hai trăm vị.
Trên thân đám người này hầu hết ẩn chứa linh lực, rất ít võ giả.
Lại qua quan sát, Thiên Vân thế mà phát hiện một vài người trẻ tuổi làm nội tâm hắn xao động.
Thiên Vân sắc mặt hơi tái, cố gắng áp chế nội tâm kích động.
Không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cần nhìn tới mấy người trẻ tuổi này hắn lại muốn tiến lên trêu đùa một phen.
Thiên Vân biết điều này là không tốt, lại nhớ tới lời nhắc nhở của Cổ Thi Điệp, hắn cũng không dám manh động sử dụng Thiên Diễn Thuật.
Dù là như thế, trong lòng Thiên Vân cũng đoán được một chút, hiển nhiên mấy người trẻ tuổi này thân mang đại khí vận.
"Cút sang một bên, không thấy bản thiếu gia đang nói chuyện với Liễu tiểu thư hay sao?".
Một tiếng hừ lạnh vang lên, hướng mắt nhìn lại, chỉ thấy một nam tử khuôn mặt anh tuấn, mười phần suất khí, một thân áo trắng, hông treo bội kiếm đang lạnh lùng nhìn một gã tu sĩ trẻ tuổi.
Thiên Vân biết, người tới nơi này phần nhiều đều thân mang tuyệt kỹ, không phải tu tiên giả cũng là thế lực phụ thuộc.
Nếu không phải hai cái trên, cũng là đỉnh tiêm chiến lực võ giả, xích mích đánh nhau là điều khó tránh khỏi.
Lại thăm dò một chút, Thiên Vân không khỏi giật mình, trong lòng không khỏi mắng to.
"Mẹ nó hố người, tên tu sĩ áo trắng lần này sợ là bị chơi chết"
Tất nhiên Thiên Vân cũng chỉ suy đoán mà thôi, hắn cũng không tin có người dám đứng trước cửa Thiên Long đấu giá hội giết người.
"Ninh công tử! Vị bằng hữu này chỉ là va chạm một chút, không cần phải tức giận như vậy".
Cô gái vừa rồi còn vui vẻ nói chuyện với gã công tử áo trắng, thấy sự tình không tốt liền chủ động hòa giải.
Nàng này cực kỳ xinh đẹp, so sánh với Ngưng Hương lại cũng không kém bao nhiêu.
"Đa ta cô nương giải vây, tại hạ Diệp Vũ vô cùng cảm kích".
Gã tu sĩ trẻ tuổi bị mắng chửi vẻ mặt bắt đầu tức giận, đợi nghe người đẹp giải vây mới hòa hoãn, chắp tay nói cảm ơn.
Tên này tướng mạo phổ thông, một thân áo xanh, nhìn qua thuộc dạng vứt trong đám người liền bị lãng quên.
Thế nhưng Thiên Vân nhận ra, kẻ này thế mà thân mang đại khí vận.
Không chỉ như thế, hắn còn cố tình ẩn giấu thực lực, rõ ràng là muốn giả heo ăn thịt hổ.
"Hừ! Nể mặt Liễu tiểu thư ta tha cho ngươi một lần, còn không mau cút".
Gã tu sĩ áo trắng hừ lạnh, mỗi chữ thốt ra đều mang theo ý miệt thị.
"Diệp Vũ! Ngươi không nghe Long thiếu nói gì sao? Cút qua một bên, lần sau đi đường thì mở mắt nhìn một chút".
Một nam tử trung niên, có lẽ là trưởng bối của Diệp Vũ.
Hắn thấy con cháu nhà mình không biết điều, vội mở miệng khiển trách.
Ở tu tiên giới Đại Chu, Long gia cũng được coi là quái vật khổng lồ, Diệp gia tuy cũng mạnh, nhưng cũng chỉ dám so với đám gia tộc nhỏ mà thôi.
Nếu trêu chọc Long gia không vui, chỉ sợ Diệp gia đêm nay liền diệt tộc.
— QUẢNG CÁO —
Diệp Vũ nghe trưởng bối giáo huấn lại không cho là đúng, ánh mắt mang theo vẻ khinh miệt, nói.
"Đại bá, ngươi cũng bớt quản chuyện của người khác, ta còn không biết ngươi nghĩ gì trong đầu hay sao? Hèn nhát như vậy cũng muốn tranh giành vị trí gia chủ từ cha ta? Nằm mơ"
Đám người vậy xem náo nhiệt bắt đầu nghị luận chỉ trỏ, lúc thì nhìn về phía gã trung niên nam tử, lúc lại nhìn về phía Diệp Vũ, tiếng bàn luận vang lên không dứt.
"Ngươi chính là Diệp Vũ? Đệ nhất thiên tài Hoa Dương thành?".
Liễu tiểu thư lúc này mới kinh ngạc ồ lên, mở miệng hỏi.
"Chính là tại hạ".
Diệp Vũ mỉm cười chắp tay, biểu hiện vừa vặn không hề kiêu ngạo.
Thế nhưng trong lòng hắn lúc này không khỏi đắc ý, đôi mắt càng là tùy ý quét qua cặp chân dài của liễu tiểu thư kia một chút.
Thiên Vân vốn rất tò mò đám người mang đại khí vận biểu hiện bình thường sẽ như thế nào, từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm.
Lúc này thấy gã Diệp Vũ làm ra động tác liếc nhìn, đáy mắt còn lộ vẻ dâm tà, trong lòng không khỏi mắng to.
"Vô liêm sỉ, vậy mà cũng làm được"
Thiên Vân cũng không có tiến tới vạch trần, chỉ yên lặng quan sát diễn biến tiếp theo.
Vị Long công tử cùng Liễu tiểu thư kia vốn là thanh mai trúc mã, hơn nữa từ nhỏ hai gia đình đã có hôn ước.
Lúc này thấy vị hôn thê mắt đi mày lại với Diệp Vũ, trong lòng không khỏi khó chịu.
"Liễu Mi, ta vẫn còn tại a".
Long công tử hừ một tiếng, không vui nói.
Liễu tiểu thư giật mình tỉnh lại, cũng không nói gì, xoay người đi vào trong.
Trong lòng nàng thầm nghĩ.
"Chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi, tư chất tu luyện không ra sao, hai mươi tuổi mới luyện khí kỳ tầng năm.
Tại sao không nhìn người ta một chút, tuổi trẻ như vậy đã là luyện khí kì viên mãn nha.
Không hiểu gia gia nghĩ gì, lại nhất quyết phải định ra hôn ước từ nhỏ"
"Liễu Mi? Ta nghe nói nàng là vị hôn thê của Long công tử a.
Nghe nói nàng này tư chất tu luyện rất cao, tuổi vừa 17 đã bước vào luyện khí kỳ tâng chín".
Một tu sĩ Đại Chu kinh ngạc thốt lên.
"Thì