Thiên Vân nghe đến đây liền hiểu ra, sở dĩ Dương Thanh Long mạnh như vậy, có lẽ chính vì hắn đã bước ra một bước tiên kiều.
Chính vì đã bước một chân vào con đường tu tiên, hắn có thể hiểu sự khác biệt của phàm nhân cùng tiên nhân bao lớn.
Bởi vì hắn hiểu được tiên đạo mạnh mẽ, chính vì thế hắn mới điên cuồng, hắn mới tìm đủ mọi cách bước ra bước thứ hai.
"Ngươi muốn biết Hạ Thi Phệ Linh Kinh là từ đâu tới? Nói cho ngươi biết cũng tốt, ta năm đó bởi vì không thể bước ra bước thứ hai, tuyệt vọng cùng cực cũng nghĩ mình sẽ bị tiên kiều xóa đi.
Thế nhưng ông trời giúp ta, không hiểu vì lý do gì, ta không chết chỉ bị một tia chớp bổ chúng.
Bởi vì đã bước ra một bước tiên kiều, ta tầm mắt liền mở rộng, cái gì võ đạo, cái gì tu tiên một chút liền hiểu.
Không phải chỉ cần linh căn thôi sao? Không phải chỉ cần đạp vào tiên kiều thôi sao?".
Dương Thanh Long mặt mang vẻ cười lạnh, ung dung mà nói.
Thiên Vân nghe đến đây lông mày liền nhíu lại, hắn đoán được, có lẽ lực lượng trợ giúp Dương Thanh Long thoát khỏi cái chết chính là công đức.
Dương Thanh Long cùng Kiếm Thánh sáng tạo ra Hóa Cảnh, công đức đủ nhiều, khí vận càng là không yếu muốn giết hắn cũng không dễ.
"Ta trên đường trở về, đọc qua vô số điển tịch, còn gặp qua vô số người tu tiên.
Ta hạ mình tới Đại Chu cầu đạo, lại không ngờ bị đám người đó đánh đuổi thừa sống thiếu chết.
Hừ! Ta bị bọn chúng đuổi tới một vách núi cao vạn trượng, không còn đường thoát chỉ có thể nhảy xuống.
Nào ngờ ta không những không chết, lại còn ngộ nhập một động phủ của người tu tiên.
Tìm kiếm trong đám di vật người này để lại, ta liền phát hiện Huyết Tâm Chủng Ma.
Lại đọc một hồi sách viết tay thế mới hiểu, người này trước kia chỉ vì tu luyện Huyết Tâm Chủng Ma, giết người vô số, cuối cùng bị cả tu tiên giới Đại Chu đuối giết.
Người này hết đường để đi, chỉ có thể chui rúc trong một góc hang, cố gắng tăng cao tu vi mong có ngày trở lại rửa hận.
Thật đáng tiếc, hắn bị thương quá nặng, sống không được".
Dương Thanh Long nói đến đây, không khỏi thở dài cảm thán.
Thiên Vân không hiểu hắn cảm thán thứ gì, người luyện Huyết Tâm Chủng Ma chết chưa hết tội, có gì phải cảm thán.
Cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, đám người mang khí vận nghịch thiên này, vậy mà ngã xuống núi cao vạn trượng không chết, đã vậy còn nhặt được bí kíp võ công, quả thật quá không giảng đạo lý.
Dương Thanh Long không hề để ý tới biểu cảm của Thiên Vân, lại tiếp tục kể.
"Ta dùng một năm thời gian cuối cùng cũng luyện xong Huyết Tâm Chủng Ma, lại kết hợp vô số điển tịch võ học từ trước đến nay, tạo ra môn công pháp có tên Hạ Thi Phệ Linh Kinh.
Tuy kinh văn này chưa phải công pháp tu tiên, nhưng ta tin nếu người luyện có thể đạp vào tiên kiều, nó liền sẽ là tiên pháp.
Công pháp này thời gian đầu còn nhiều sai sót, ta nhiều lần nhận đệ tử, lại không kẻ nào luyện thành.
Đa số đều chết, một số hóa thành điên dại, cuối cùng đều bị ta thẳng tay giết".
Dương Thanh Long vẻ mặt đạm bạc, như thể giết một kẻ không có giá trị đơn giản như giết một con kiến.
Một chút thương hại, một chút cảm thông đều không có.
Thiên Vân không khỏi trấn động trong lòng, hắn nghĩ không ra người tạo ra môn công pháp điên rồ này, lại chỉ là một phàm nhân.
Quá kinh khủng, quá không hợp thói thường, một phàm nhân lại có thể sáng tạo ra một môn công pháp trực chỉ tiên đạo.
Thiên Vân không biết công pháp tu tiên từ đâu mà ra, nhưng có lẽ không phải phàm nhân có thể sáng tạo, Dương Thanh Long có lẽ là trường hợp cá biệt.
Thật ra Thiên Vân suy đoán cũng không sai, tiên pháp là điều một phàn nhân không thể nghĩ ra.
Công pháp đầu tiên xuất hiện, càng không phải một phàm nhân có thể sáng tạo.
"Sau rất nhiều lần sửa đổi cùng cải tiến, cuối cùng công pháp này đã thành công.
Người đầu tiên luyện nó mà không chết, cũng không điên dại là đệ tử thứ 90 của ta, hắn tên Triệu Hạo.
Chỉ có điều tên này thực lực tăng lên lại bắt đầu sinh phản cốt, ta cũng đã thành công liền không cần tới hắn nữa, cuối cùng hắn bị ta giết chết.
Ta trở lại Dương gia, lại truyền cho Dương Trung Hóa cùng Dương Hiển võ công, bọn chúng nào biết môn võ công chúng học chính là Huyết Tâm Chủng Ma".
Dương Thanh Long vẻ mặt như thường, một chút bi thương đều không lộ.
Thiên Vân đáy lòng đắng chát, những việc tiếp theo hắn không cần nghĩ cũng biết.
Dương Thanh Long chết, đoạt lấy thân thể Dương Trung Hóa sống lại.
Dương Trung Hóa sau này lại truyền Huyết Tâm Chủng Ma cho Dương Thành Phong.
"Ta không có học Huyết Tâm Chủng Ma, tại sao ta vẫn bị ngươi đoạt xá?" Thiên Vân lại hỏi.
"Ai nói ngươi không học? Chỉ là ngươi nhớ không được mà thôi.
Nếu đã bị gọi là Thằng Ngốc, mọi chuyện liền đơn giản nhiều".
Dương Thanh Long mỉm cười lắc đầu, không cho là vấn đề to tát gì.
Thiên Vân không khỏi sợ hãi, lại nghĩ tới việc mình đầu óc trì độn, trong lòng liền hiểu.
"Những gì ngươi muốn biết, ta đã giải đáp tốt, lên đường thôi".
Dương Thanh Long nói đến đây liền há miệng khẽ hấp.
Một luồng hấp lực khổng lồ mà đến, Thiên Vân ngay cả giãy giụa cũng làm không được, lập tức bị hút vào trong miệng Dương Thanh Long.
Đúng lúc này khí hải Thiên Vân phát sinh dị biến, viên kia nảy mầm linh chủng biến mất vô tung, trong đan điền giờ này khắc này chỉ còn một viên cầu ngả sắc xanh đang nằm bất động.
— QUẢNG CÁO —
Dương Thanh Long sau khi chiếm hữu quyền kiểm soát thân thể, lập tức dò xét khí hải đan điền một phen.
Thấy linh chủng đang từ từ chuyển hóa không khỏi mỉm cười, hắn trở lại hiện thực, lại đánh giá thân thể một chút, âm thầm gật đầu.
"Tiên kiều, ta đã có thể cảm nhận được nó".
Dương Thanh Long lẩm bẩm một câu, lúc này khí thế trên người bỗng dưng kéo lên.
Linh chủng trong đan điền cấp tốc chuyển hóa, chỉ trong vài nhịp thở đã chuyển hóa thành công.
Chỉ cần đợi linh căn xuất hiện liền có thể đạp vào con đường tu tiên.
"Vút"
Dương Thanh Long còn đang mỉm cười vui vẻ, bỗng dưng một thanh cự kiếm từ xa bay tới.
"Ầm"
Thân hình Dương Thanh Long lảo đảo lui ra phía sau ba bước, ánh mắt giận dữ nhìn về hướng thanh cự kiếm đâm tới.
Trước mặt Dương Thanh Long lúc này là một lão già, lão này râu tóc bạc trắng, khí tức không yếu cũng đã Hóa Cảnh.
"Dương Trung Hiếu! Ngươi muốn chết".
Dương Thanh Long gầm lên, đao ra khỏi vỏ.
"Hừ! Muốn chết là ngươi".
Dương Trung Hiếu không biết lấy đâu ra tự tin, rõ ràng thực lực yếu hơn lại không hề tỏ vẻ sợ hãi.
Hắn hai tay mang cự kiếm, quét ngang chặn lại thế công của Dương Thanh Long.
Dương Thanh Long còn tưởng rằng tên tiểu bối này tu vi yếu, tùy ý liền có thể diệt, nào ngờ hắn bị một kiếm đụng bay ra xa, máu từ trọng miệng phun như mưa.
"Tại sao lại như vậy? Ngươi tại sao lại mạnh như vậy?" Dương Thanh Long hoảng sợ la to, hắn dù sao cũng đã một bước tiên kiều, không thể dễ dàng bị ngươi đánh thổ huyết như vậy.
Người này còn là Hóa Cảnh, càng không phải Hóa Cảnh viên mãn, vậy vì sao?
Dương Trung Hiếu cười lạnh, hắn không có nói, cự kiếm lại bổ ra.
Một kiếm này vô cùng khủng bố, cả màn trời tựa như biến đen, kiếm khí tung hoành giống như muốn mang hết thảy chém giết, quy về tịch diệt.
Dương Thanh Long vẻ mặt tái nhợt, trái tim nhảy lên.
Đúng lúc này hắn liền biến sắc, không hiểu vì lý do gì hắn nhấc không nổi một phần sức, trái tim hắn đau quá.
"Xoẹt"
— QUẢNG CÁO —
Dương Thanh Long tiếp tục hộc máu, một đạo vết thương to lớn kéo từ đầu vai trái tới eo bên phải, máu tươi phun ra xối xả, tạng phủ lòi ra ngoài.
"Kiếm Thánh tiền bối trước khi đi đã nhìn thấu ngươi, ngươi tâm cơ quá độc ác, lại vì thành tiên mà giết hại con cháu.
Ngài vì