Dương Kinh hôm nay phát sinh sự lạ, bầu trời không biết từ lúc nào xuất hiện mây ngũ sắc, toàn thành dân chúng nô nức vây xem.
Mọi người thấy sự lạ thì nhao nhao hỏi thăm, đáng tiếc bọn họ người trần mắt thịt, làm sao biết thiên tượng như vậy đại biểu cho cái gì.
Đại Việt hoàng đế đứng trên đài cao, nhìn về tầng mây ngũ sắc, trong lòng cũng là phức tạp cực kỳ.
"Thành tiên Đại Việt chúng ta liền an toàn, không thành vậy tránh không được một trân đổ máu"
Bên bờ Tây Hồ có một thiếu niên đang nhâm nhi chén trà, lúc này hắn ngửa mặt nhìn trời, nở một nụ cười.
Nếu có đồng đạo giang hồ tiến về nơi đây, lập tức sẽ nhận ra kẻ này.
Kẻ này tên Tô Thành Vũ, giang hồ gọi Cổ Hoặc Kim 14 tuổi Hóa Cảnh, tư chất có thế nói nghịch thiên.
Cổ Hoặc Kim trả tiền liền rời đi, trong miệng lẩm bẩm.
"Thành tiên sao mà khó, ta đời này cũng chỉ nắm chắc ba thành"
Dương Trung Hiếu lúc này đang ngồi trong thư phòng, ông đã chuyển hóa linh lực hoàn toàn, bởi vì thể chất kì lạ, lúc này trong khí hải đan điền của ông đã xuất hiện một tòa tiên kiều.
Cầu này cong cong hình con tôm, tựa như bạch ngọc tinh mĩ không tì vết, trên cao sấm chớp nổ vang, dưới cầu có dòng suối chảy.
Dương Trung Hiếu vẻ mặt lúc này vô cùng ngưng trọng, ông cuối cùng đã đi tới một bước này, tiên kiều không cần tìm kiếm, nội lực chuyển hóa thành linh lực liền xuất hiện.
Thế nhưng tiên kiều xuất hiện không đại diện cho Dương Trung Hiếu đã là người tu tiên, nếu muốn chân chính trở thành ngươi tu tiên, ông phải đi ra hai bước tiên kiều.
Dương Trung Hiếu không có nắm chắc, nhưng ông cũng chẳng còn cách nào.
Tuổi thọ của Dương Trung Hiếu chỉ còn được tính bằng ngày, nếu không đạp vào tiên lộ, vậy sớm muộn cũng chôn thây nơi phàm trần.
Dương Trung Hiếu hít một hơi thật sâu, thần hồn tiến vào thể nội.
Lập tức thân ảnh Dương Trung Hiếu hiện ra trước tiên kiều, hai mắt lộ vẻ kiên định, nắm đấm xiết chặt bước ra.
"Ầm"
Dương Trung Hiếu gầm lên, đạp một chân vào tiên kiều.
Chỉ là một chân, thần hồn Dương Trung Hiếu đã bị áp lực đè xuống đất, phải cố gắng lắm mới trụ vũng được không trực tiếp nằm sấp.
Dương Trung Hiếu thần hồn ngày càng mờ, nhưng trong hai mắt sự kiên định vẫn không hề giảm.
Nghiến răng đứng dậy, phải mất một lúc lâu ông mới có thể đứng thẳng thân.
"Bước cuối cùng, ta phải thành tiên".
Dương Trung Hiếu thét dài tự cổ vũ, chân trái bước ra bước thứ hai.
"Oành"
Dương Trung Hiếu chân còn chưa đạp vào nấc thang thứ hai, thân hình đã bị áp lực đè úp sấp.
Một đạo thiểm điện từ trên cao đánh xuống, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh rồi tan biến.
Trong thư phòng Dương Trung Hiếu thân hình từ từ tiêu tán, biến mất không để lại một chút vết tích.
Ngoài trời mưa bắt đầu rơi, cơn mưa rất lớn, tựa như than khóc, tựa như chia buồn cho một sinh mệnh ngoan cường.
— QUẢNG CÁO —
"Ài! Truyền lệnh của trẫm, tập hợp binh sĩ chuẩn bị đối kháng Đại Chu".
Đại Việt hoàng đế thấy mưa rơi không khỏi thở dài, lập tức truyền lệnh.
Ngoài đường đám dân chúng nhao nhao tìm chỗ trú, có ít người không khỏi mắng to thời tiết thất thường.
"Lại mất đi một đồng đạo, thành tiên sao mà khó".
Cổ Hoặc Kim mặc cho mưa táp vào mặt, ngẩng đầu nhìn trời khẽ thở dài.
Thiên Vân lúc này đang ngồi câu cá, tâm tình cũng là có chút khó chịu, vội vàng bấm đốt ngón tay, cuối cùng cau mày lắc đầu.
"Có chuyện gì sao?" Thái Thành Phong thấy con trai tâm tình không tốt, vội hỏi.
"Không có việc gì, sắp tới ngài sẽ biết".
Thiên Vân không có nói Dương Trung Hiếu đã chết, tiếp tục buông dây câu.
Tuy Thiên Vân rất cảm kích Dương Trung Hiếu, nhưng cuối cùng ông cũng là người họ Dương, Thiên Vân không muốn dính dáng gì tới người nhà họ Dương nữa.
Thái Thành Phong cũng không có hỏi thêm, lặng lẽ thả câu.
Ba ngày sau tin tức Huyết Y Hầu Dương Trung Hiếu chết truyền ra, không ít người tỏ vẻ tiếc thương, càng nhiều hơn là sự sợ hãi.
Bọn họ sợ Đại Việt sắp tới sẽ chính thức bước vào một trận chiến lớn, không còn đơn giản là một vài người chết nữa, mà hàng ngàn hàng vạn sinh linh tắm trong biển máu.
Vận mệnh đôi khi thực buồn cười, có rất nhiều người vốn đang sống trong tốt đẹp, lại vì một người khác mà phải dấn thân vào hiểm cảnh.
Thái Thành Phong cuối cùng cũng biết việc này, ông cũng chỉ thở dài không có quá mức bi thương.
Hai anh em Thiên Vân vẫn giống như mọi này, chỉ là trong lòng thỉnh thoảng cầu chúc Dương Trung Hiếu lên đường bình an mà thôi.
Cuối cùng người sống trên đời ai cũng phải chết, cái được gọi là trường cửu nào ai có thể chứng minh.
Con dân Đại Việt mặc dù không muốn phát sinh chiến tranh, có điều Đại Chu không nghĩ vậy.
Đại Chu từ trước tới nay vẫn nuôi ý định nhất thống thiên hạ, tuy nhiều lần tiến vào Đại Việt mang thất bại mà về nhưng họ vẫn chưa từng từ bỏ ý đồ.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi Dương Trung Hiếu chết, chỉ trong vòng nửa năm thời gian, quân đội Đại Chu đã tràn vào Đại Việt.
Lần này bên phía Đại Chu được chỉ huy bởi đại tướng quân Thoát Hoan.
Người này vừa tiến vào đất Đại Việt đã lớn tiếng tuyên bố.
"Ta lần này nếu không đem Đại Việt nhập vào lãnh thổ Đại Chu liền tự kết liễu tạ tội".
Binh sĩ Đại Chu nghe chủ tướng tuyên bố hùng hồn không khỏi sĩ khí tăng cao, liên tục hô vang khẩu hiệu.
"Nhập vào Đại Chu"
"Nhập vào Đại Chu"
"Nhập vào Đại Chu"
Đại Việt hoàng đế nghe tin báo về, không khỏi cười lạnh, Đại Chu lần nào đem quân tới cũng hùng hổ, đến lúc bị đánh cho tan tác cũng chỉ biết cun cút nằm một chỗ tự liếm láp vết thương.
Đại Chu tuy nhân tài đông đúc, nhưng Đại Việt cũng không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp.
Trong thời bình triều đình cùng giang hồ thường không qua lại, mỗi phe đều có chế tài riêng của mình, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng chỉ cần Đại Chu tiến vào biên giới Đại Việt, các thế