Núi đá dốc đứng, từng cơn gió mang theo hơi lạnh thổi qua, Thiên Vân xuất ra một chiếc ô, cùng tiểu muội chờ đợi trận quyết đấu.
Dưới Đỉnh Phù Vân.
Từng đoàn người từ khắp các phương đổ về nơi này ngày một nhiều, ngày một tấp nập.
Họ muốn chứng kiến thời khắc lịch sử này, thời khắc phân định thắng thua của hai quốc gia, phân định tín niệm của hai đại cường giả, một người Hoá Cảnh, một người Quy Chân.
Một kẻ được coi như yêu nghiệt của Đại Việt, một kẻ đánh khắp Đại Chu không đối thủ, cả đời chỉ cầu một lần bại.
Thời gian đã gần tới, không khí ngày càng khẩn trương, không ít võ giả ngó nghiêng nghị luận, tìm kiếm thân ảnh của hai vị cao thủ.
Một ngày nữa qua đi, hôm nay đã là ngày diễn ra trận ước chiến.
Mặt trời đã lên từ lâu, chân đỉnh Phù Vân người đông nghìn nghịt, từ trên cao nhìn xuống rợp một mảng đầu người lít nhít.
Chân núi phía Bắc, Đại Chu võ giả cùng quân đội tinh thần phấn trấn, liên tục hô vang.
"Độc Cô Cầu Bại".
Chân núi phía Nam, Đại việt đám người cũng không chịu yếu thế, đánh trống khua chiêng hô vang.
"Cổ Hoặc Kim"
Hai cao thủ còn chưa đăng tràng, không khí bên dưới đã lên tới đỉnh điểm.
Thiên Vân nhìn tràng diện này không khỏi mỉm cười, thiếu niên giang hồ, dương danh lập vạn.
Sống một đời ai chẳng mong nổi tiếng, ai chẳng mong bước tới đỉnh phong, được người đời ca tụng a.
Thiên Vân thật ra cũng không hẳn là kẻ vô danh, cũng có ít người ngầm suy đoán hắn là người giết Dương Trung Hoá.
Nhưng cuối cùng bọn họ chỉ biết Dương Trung Hoá là tuyệt đỉnh cường giả, có ai ngờ được ông ta chính là Dương Thanh Long đoạt xá mà vào.
Bọn họ coi trọng Thiên Vân, cuối cùng chỉ vì nghĩ hắn là tuyệt đỉnh cường giả mà thôi.
Để so sánh với Độc Cô Tuyệt cùng Cổ Hoặc Kim vẫn còn thua xa.
Thiên Vân không có để ý tới mấy chuyện nhỏ nhặt này, hắn không muốn cài gì dương danh, cái gì lập vạn.
Đến thời điểm hiện tại, trong lòng Thiên Vân chỉ còn lại hai điều còn vướng bận.
Thứ nhất nên gia nhập môn phái nào tu hành, thứ hai liệu có thể dẫn em gái hắn cùng gia nhập hay không, những thứ khác đã không còn quan trọng.
Trời chiều ngả về tây, mây trên trời bắt đầu nhuộm trong sắc đỏ, lúc này chân núi phía Bắc xuất hiện dị động.
Một người áo đen dạo bước đi tới, chỉ là dạo bước vậy mà nhanh tới khó tin, chỉ vài cái chớp mắt đã đi tới sườn núi.
Người này mũi chân điểm nhẹ, cứ thế đạp vào thảo mộc, núi đá mà đi lên, thân pháp nhẹ nhàng phiêu dật, tiên nhân có lẽ cũng chỉ tới bước này.
Thiên Vân đưa mắt nhìn sang, thị lực từ khi bước vào con đường tu tiên đã rất mạnh, liếc mắt liền nhìn thấu.
Người này tuổi ngoài 40, một đầu tóc đen được cột bởi một sợi dây đỏ, toàn thân hắc y bồng bềnh, sau lưng vác theo một cái hộp kiếm, hộp kiếm có vẻ rất nặng.
Người này khí tức không phải Hoá cảnh, nội lực rất nồng.
Tuy chưa phải Hoá Cảnh, lại khiến Thiên Vân có cảm giác vô cùng mạnh, có lẽ so với Đao Thánh chỉ yếu hơn một chút.
Kẻ này rất nhanh liền lên tới đỉnh, chắp tay sau lưng tựa như đang chờ đợi ai.
Thiên Vân nhìn ra, người này tướng mạo bình thường thế nhưng khí độ cùng tầm mắt không phải tuyệt đỉnh hạng người có thể so sánh.
Y lại không phải Độc Cô Tuyệt, còn ai.
— QUẢNG CÁO —
Dưới chân núi bỗng dưng sôi trào, cũng bởi vì thân pháp Độc Cô Tuyệt quá mức khủng bố, hắn lên tới đỉnh lúc này đám người mới ý thức được.
Một số ít nhất lưu cao thủ tầm mắt tốt sớm đã nhìn thấy, chỉ cười nhạt không tỏ vẻ gì.
"Độc Cô Cầu Bại"
"Độc Cô Cầu Bại"
"Độc Cô Cầu Bại"
Chân núi phía Bắc đám người Đại Chu càng hô càng lớn, tựa như sóng cả, lại như biển gầm.
Đám người ở chân núi phía Nam nhất thời bối rối, nhìn Đông ngó Tây mong tìm ra thân ảnh Cổ Hoặc Kim.
Đúng lúc này có một người từ xa mà tới, cước bộ thong dong, tóc ngắn ngang vai, một thân bạch y bình phàm đến lạ.
Kẻ này là một thanh niên tuổi khoảng 17, 18 gì đó, mặt mũi thanh tú, trên lưng đeo một thanh kiếm gỗ.
Nếu không phải thanh niên này mặc bạch y bằng tơ lụa, lại thay vào một bộ đạo bào, bảo hắn là đạo sĩ cũng không ai phản đối.
Thiên Vân từ trên cao nhìn xuống, đổng tử co rụt, mồ hôi trên trán lấm tấm nhỏ xuống.
Thiên Vân vội vàng điều chỉnh bản thân, lại vận chuyển Thiên Diễn Thuật áp chế xúc động.
Hắn chưa từng thấy kẻ nào đáng sợ như này, ngay cả đám người Ngọc Hư cũng không cho hắn áp lực như thế.
Kẻ này rõ ràng tu vi không bằng hắn, thế nhưng chỉ vừa nhìn qua đã khiến nội tâm hắn xao động, tựa như áp chế không được muốn tiến lên động thủ.
Thiên Vân bị như vậy chỉ có một cách lý giải, kẻ này khí vận quá mức khủng bố, quá mức nghịch thiên.
Thiên Vân làm sao không đoán ra, kẻ này chẳng phải Cổ Hoặc Kim còn ai.
Thiên Vân nghe nói, kẻ này rõ ràng rất nho nhã lễ độ, lại hết lần này tới lần khác bị các lộ thiên kiêu nhảy ra khiêu khích.
Thiên kiêu nha, vận khí có kẻ nào thấp đây, vậy mà còn không kìm nổi phải nhảy ra tìm chết.
Thiên Vân tự hỏi, nếu mình không mang Thiên Diễn Thuật, có phải chăng vừa nhìn thấy Cổ Hoặc Kim liền rút đao chém.
Nghĩ đến đây Thiên Vân vẻ mặt tái đi, thầm nhủ.
"Tránh xa tên này một chút, cẩn thận có ngày tự tìm đường chết"
Cổ Hoặc Kim vừa tới, toàn trường sôi trào, cả đám võ giả, binh sĩ Đại Việt hô vang.
"Cổ Hoặc Kim"
"Cổ Hoặc Kim"
"Cổ Hoặc Kim"
Cổ Hoặc Kim xấu hổ xua tay, thế nhưng đám người nào có nghe hắn.
Không còn cách nào, Cổ Hoặc Kim chỉ có thể dùng khinh công mà lên.
Cổ Hoặc Kim một cái nhón chân, thân hình lên như diều gặp gió, chỉ mượn lực vài cái đã lên tới lưng chừng núi.
Đúng lúc này hắn Thấy được một thân ảnh đặc biệt.
Người này mái tóc cùng đôi mắt màu lam, một thân hắc y, khuôn mặt như vẽ, so với nữ nhân còn đẹp.
Cổ Hoặc Kim mỉm cười, lại không lên đỉnh núi vội, hắn tiến tới chỗ Thiên Vân ngồi, chắp tay chào hỏi.
"Tại hạ Cổ Hoặc Kim, các hạ phải chăng Thiên Vân công tử, cùng lệnh muội Thu Phượng tiểu thư"
— QUẢNG CÁO —
Đám võ giả cảnh giới tuyệt đỉnh thấy Cổ Hoặc Kim phi thân lên không khỏi chú ý một chút, thấy hắn đi tới chỗ Thiên Vân ngồi, liền vểnh tai nghe ngóng.
Bọn họ cũng nghi ngờ, không biết vị này đệ nhất cao thủ Đại Việt vì sao chú ý Thiên Vân như vậy.
Lại nhìn bên người Thiên Vân còn ngồi một cô nương xinh đẹp, trong đầu không khỏi nghĩ.
"Chẳng nhẽ tên Cổ Hoặc Kim này lại thích nữ tử lớn tuổi, có chút khó tin a"
Thiên Vân cũng khá nghi hoặc, không ngờ Cổ Hoặc Kim lại biết mình, hơn nữa còn biết cả tiểu muội.
Lại nhớ ra tên này cùng thập đại Cổ trùng quan hệ mật thiết, lúc này mới mỉm cười gật đầu.
"Chính là tại hạ, Cổ huynh tư chất nghịch thiên,