"Những môn phái này ở Đại Việt có thể xếp vào ba vị trí đầu a, chỉ có điều còn chưa phải đỉnh cấp tông môn, Vân huynh gia nhập liền có chút phí phạm đây này".
Cổ Hoặc Kim tiếc hận nói.
"Ta nghe nói tu tiên giới Đại Việt cũng không yếu, Cổ huynh sao lại nói vậy?" Thiên Vân có chút không hiểu ra sao, buông xuống chén rượu hỏi.
"Tu tiên giới Đại Việt tuy rằng không phải lớn nhất Thiên Trì đại lục, nhưng cũng được xếp vào hàng ngũ năm vị trí đầu.
Những vị trí này đầu tiên chính là Đại Chu, Hoa Trì, Cổ Viêm, Đại Hàn, Đại Việt.
Sở dĩ Đại Việt chỉ xếp thứ năm không phải vì chúng ta thiếu cường giả đỉnh cao, chỉ là diện tích Đại Việt nhỏ bé, lại vì huyết mạch khắc chế, rất ít người có thể thức tỉnh linh căn.
Cuối cùng dẫn tới việc người tu tiên thiếu hụt, dần dần luân lạc tới tình trạng này.
Năm đó Long Quân còn tại, Đại Việt vốn là đỉnh cấp thế lực a".
Cổ Hoặc Kim nói tới đây, không giấu được cảm xúc mà lắc đầu.
Thiên Vân trong lòng một trận tò mò, vội vàng truy vấn.
"Tu tiên giới Đại Việt suy yếu, tại sao lại liên lụy tới Long Quân? Cổ huynh giải thích cho tại hạ một chút a".
Cổ Hoặc Kim hít một hơi, nói.
"Cũng không có gì, chuyện này về sau huynh cũng sẽ biết, ta nói cho huynh cũng không thành vấn đề.
Vân huynh chắc đã từng nghe qua truyền thuyết về Long Quân rồi phải không?"
Thiên Vân nào chỉ nghe qua, thình thoảng còn gặp vài chuyện có liên quan tới Long Quân đây này.
Hắn gật đầu, hỏi lại.
"Truyền thuyết Lạc Long Quân cùng Âu Cơ, đã là con dân Đại Việt ai cũng sẽ được nghe kể một lần, không biết trong này còn ẩn tình gì chăng?"
"Truyện kể rằng sau khi 100 người con của Long Quân cùng Âu Cơ lớn lên, bởi vì trong người mang hai dòng máu tiên rồng, sức mạnh thân thể cùng tiên thuật quá mức nghịch thiên.
100 người kẻ làm vua, người mở cõi, người thảo phạt các nước, hình thành một thời đại thịnh thế.
Cũng bởi vì bọn họ quá mạnh, dẫn đến các thế lực khác kiêng kị, không dám đối kháng.
Đại Chu năm đó cũng rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn là kém hơn chúng ta một bậc.
Nhưng vật cực tất suy, cũng bởi năm đó Long Quân nhiều lần ra tay diệt trừ yêu quái, các loại hung cầm, hung thú cũng như cường giả nhân loại.
Nhân quả lây dính quá nhiều, cuối cùng dẫn tới trời phạt".
Cổ Hoặc Kim nói đến đây, khuôn mặt còn mang theo vẻ sợ hãi.
Thiên Vân không có cố hỏi, hắn biết Cổ Hoặc Kim sẽ nói.
"Truyền ngôn kể lại, năm đó Long Quân bản thân lây dính nhân quả quá nhiều, nghiệp lực cùng công đức lẫn lộn.
Lại vì các con cháu đời sau quá mức mạnh mẽ, không coi ai ra gì, cuối cùng Thiên Đạo không dung, đánh xuống kiếp nạn.
Nghe nói lúc đó trời đất tối sầm, cả mảnh đại lục chìm trong bóng đêm.
Biển Đông sóng lớn ngập trời, Long Quân vì không muốn con dân bị hại liều mình ngăn sóng.
Trên chín tầng trời lúc này xuất hiện một cánh tay, cánh tay này lớn đến mức che rợp một mảnh hải vực.
Long Quân cùng nó so sánh, chẳng khác nào con sâu cái kiến".
Cổ Hoặc Kim hơi thở có chút loạn, hiển nhiên hắn cũng hoảng sợ cực kỳ.
Thiên Vân không biết vì lý do gì, nghe đến đây cũng là toàn thân ê ẩm, tựa như cả người thoát lực.
— QUẢNG CÁO —
"Nhận ra rồi a?" Cổ Hoặc Kim hỏi.
Thiên Vân gật đầu, mặt mũi cũng là tái đi, trong lòng không khỏi một trận kinh hãi, thầm nghĩ.
"Chỉ nghe kể chuyện cũng có thể gặp phản phệ, không biết năm đó Long Quân làm cách nào mới có thể vượt qua, không lẽ..."
"Chuyện năm đó qua đi, Long Quân không rõ sống chết, con dân Bách Việt huyết mạch bị thiêu đốt bảy thành, từ đó trở đi không còn là tu tiên giới đỉnh tiêm thế lực, cuối cùng rơi xuống vị trí thứ năm".
Cổ Hoặc Kim có chút không xác định nói.
"Cổ huynh nói rằng Long Quân công đức cùng nghiệp lực hỗn loạn, nhân quả quấn chặt.
Nhưng theo những gì truyền thuyết miêu tả, Long Quân đều lấy việc cứu người làm vui, vì cái gì lại lây dính nhân quả cùng nghiệp lực, lý ra phải là công đức như biển mới đúng chứ".
Thiên Vân lại hỏi.
"Vân huynh hiểu thế nào là công đức sao? Huynh hiểu thế nào là nhân quả sao? Lại hiểu cái gì là nghiệp lực sao?" Cổ Hoặc Kim cười hỏi.
Thiên Vân đang tính nói làm việc tốt là công đức, nhưng lời vừa tới miệng hắn lại nuốt trở về, lắc đầu.
"Thế gian vạn vật vốn là bình đẳng, con người, hay các loại chủng tộc khác thực ra đều giống nhau.
Lại nói Long Quân thực ra cũng chẳng phải con người, nếu nói theo cách của tu tiên giới vậy ngài phải là yêu mới đúng.
Con người giết hại hung thú, hung thú giết hại các loại sinh linh khác, trong đó cũng có con người.
Nếu nghĩ rằng giết hại các loại hung thú, man thú, yêu thú bảo vệ con người là công đức.
Vậy yêu, ma, quỷ, quái giết chúng ta, bảo vệ nòi giống của chúng, chẳng phải cũng là công đức hay sao? Long Quân vốn dĩ không có quyền giết chóc những sinh linh khác, bởi lẽ ngài cùng con người không giống nhau.
Năm đó Long Quân chính vì giết hại quá nhiều, cuối cùng dẫn tới nghiệp lực phản phệ, Thiên Đạo trách phạt mà biến mất.
Cũng chính vì có giáo huấn này, về sau các sinh linh khác mới có thể chậm dãi phát triển, hình thành thế cân bằng".
Cổ Hoặc Kim nói đến đây liền dừng lại, cũng không có ý định muốn nói thêm về vấn đề này.
Thiên Vân nghe tới đây liền hiểu.
Long Quân năm đó bảo vệ con dân của người, đối với ngài là lẽ phải, nhưng đối với sinh linh, tộc quần khác ngài lại là sai.
Thiên Đạo vốn vô tình, làm sao có thể vì ngươi bảo vệ con người liền để mặc cho ngươi tùy ý giết chóc.
Tất nhiên đối với Long Quân hắn vẫn tôn kính cực kỳ, đơn giản ngài là tổ tiên của mình.
Nếu năm đó ngài không ra sức bảo vệ, có lẽ con dân Bách Việt đã chẳng thể phát triển đến ngày nay.
"Cổ huynh phải chăng không thích cách Long Quân đã làm?" Thiên Vân biết kiếp trước Cổ Hoặc Kim từng là một củ sen, có lẽ hắn cũng sẽ mang trong mình một chút oán khí.
— QUẢNG CÁO —
"Sinh linh vốn coi trọng tuần hoàn, cá