Thiên Vân cùng Thu Phượng lần đầu tiên thử cảm giác phi hành, cả người khó chịu vô cùng.
Thiên Vân là người luyện võ còn tốt, Thu Phượng vốn chỉ là phàm nhân, thân thể yếu nhược, bay được vài phút đã chịu không nổi mà nôn khan.
Bay được nửa giờ Lạc Thương thấy nàng chịu không được, bèn cho nàng uống một viên thuốc.
Uống viên thuốc được một lúc, nàng liền ngủ thiếp đị.
Đoạn đường phía sau coi như an ổn, cũng không có gì ngoài ý muốn.
Thiên Vân ôm lấy em gái, từ trên cao nhìn xuống dưới núi.
Chỉ thấy chân núi có rất nhiều võ giả qua lại, thỉnh thoảng còn có người dùng khinh công nhảy lên.
Trên đường đi Thiên Vân cũng nghe Lạc tiếp dẫn sứ nói qua một ít sự tích của tông môn.
Cũng biết về những truyền ngôn của đám võ giả.
Thế nhưng nếu những truyền ngôn kia là sai, vậy một khi có người đủ nghị lực trèo lên đỉnh núi, tông môn phải làm thế nào? Đây cũng là nghi vấn lớn nhất của Thiên Vân.
Nay lại thấy đám võ giả nhao nhao trèo lên núi, không khỏi tò mò hỏi Lạc Thương.
"Lạc huynh ta nghe huynh nói, những truyền ngôn về việc phàm nhân trèo lên núi có thể thành tiên là sai.
Vậy không biết nếu có người thực sự trèo lên đỉnh, vậy tông môn sẽ xử lý thế nào?"
Lạc Thương mỉm cười, không có trả lời mà hỏi ngược.
"Nếu Vân huynh không thể giúp họ thành tiên, lại không muốn bí mật về tông môn bị bại lộ, huynh sẽ làm như nào?"
Thiên Vân cả kinh, hắn nghĩ tới hai đáp án.
Thứ nhất, cầm tù đám phàm nhân này.
Thứ hai là giết chết.
Nhưng như vậy cũng quá tàn nhẫn đi, dù sao họ cũng không có lỗi a.
"Vân huynh nghĩ gì ta liền hiểu, chỉ có điều cũng không như huynh nghĩ bi thảm như vậy".
Gã tiếp dẫn sứ họ Lạc lắc đầu cười thần bí.
Thiên Vân cũng rất tò mò, vội vàng hỏi.
"Nếu không phải cầm tù hoặc giết, chẳng lẽ thực sự ban cho họ một lần tiên duyên?"
"Chuyện cũng không có gì, chúng ta dù sao cũng là tiên nhân, thủ đoạn nhiều không kể xiết.
Mỗi người lên núi chúng ta đều cho họ hai sự lựa chọn.
Thứ nhất, xoá đi tất cả kí ức của họ.
Thứ hai, cho họ một tạp dịch danh ngạch, lại ban cho họ một ít pháp quyết tu luyện.
Nếu thực sự họ có thể từ tầng dưới chót đi lên, lại ban cho họ một cái danh ngạch ngoại môn cũng không phải việc gì quá to tát.
Biện pháp này không chỉ chúng ta làm, tất cả các môn phái khác đều làm như vậy".
Họ Lạc tiếp dẫn sứ lắc đầu trả lời.
"Ồ! Nhưng tuổi của bọn họ đã cao, ban tiên pháp họ có thể luyện ra được linh khí hay sao?" Thiên Vân nghi ngờ hỏi.
"Chúng ta đưa cho họ là công pháp võ công cải tiến, giúp họ bước tới Hóa Cảnh nhanh hơn một chút.
Tuy nhiên một khi luyện công pháp này, họ sẽ bị đào móc toàn bộ tiềm lực, con đường tu tiên coi như đoạn mất.
Thế nhưng Hóa Cảnh cùng người tu tiên Khai Linh cảnh khác nhau cũng không lớn, họ vẫn có thể sử dụng một ít pháp thuật, không phải sao?" Lạc Thương cũng không có mất kiên nhẫn, tường tận giải thích.
"Thì ra là vậy.
Xin hỏi Lạc huynh, bình thường một năm có bao nhiêu võ giả có thể trèo lên đỉnh núi?" Thiên Vân nghe vậy liền gật đầu, sau lại hỏi.
"Rất ít, chắc chỉ một, hai người mà thôi".
Lạc Thương ngẫm nghĩ một chút liền cho ra đáp án.
— QUẢNG CÁO —
"Xem ra cũng không nhiều, vậy tạp dịch trong tông chẳng phải rất ít hay sao?" Thiên Vân nghi hoặc hỏi tiếp.
"Cũng không ít! Mỗi 5 năm tông môn sẽ phái người đi tới các thành trì, các gia tộc tu tiên, dạo qua một vòng.
Nếu như phát hiện có người đản sinh linh căn, chúng ta liền thu nhận về tông.
Tất nhiên mỗi người tư chất đều có sự khác biệt, linh chủng tốt sẽ có thể được nhận làm ngoại môn đệ tử, thậm chí nội môn đệ tử.
Còn những kẻ tư chất thấp, linh chủng không ra sao chỉ có thể bắt đầu từ tạp dịch đi lên".
Lạc Thương lắc đầu đáp.
"Thì ra là vậy, đa tạ Lạc huynh giải hoặc.
Không biết tại hạ sẽ được sắp xếp làm ngoại môn đệ tử hay nội môn đệ tử?" Thiên Vân hiếu kì hỏi.
"Cái này phải đợi tông chủ sắp xếp, huynh khác với chúng ta, có lẽ thân phận sẽ không thấp".
Lạc Thương cũng là không biết, lắc lắc cái đầu.
Thiên Vân vần còn rất nhiều nghi vấn, chỉ có điều lúc này mảnh lá đã bay tới trận pháp hộ sơn, Thiên Vân cũng không tiện hỏi thêm nữa.
Thiên Vân ngồi phía sau lưng Lạc Thương, cũng không có nhìn thấy toàn bộ đỉnh núi, nhưng nhìn quy mô hai bên trận pháp, có thể đoán được Lạc Diệp Tiên Tông rất lớn.
Lạc Thương như đoán được ý nghĩ của Thiên Vân, hắn điều khiển góc độ phiến lá một chút.
Lúc này Thiên Vân tầm mắt mở rộng, trước mắt là một vòng sáng màu trắng mờ, vô cùng lớn.
Bên trong vòng sáng là vô số đình đài lầu các, lình cầm, linh thú dạo bước dong chơi, thỉnh thoảng còn có một vài thân ảnh bay lượn trên trời, trung tâm còn có một cây đại thụ không biết tên, cành lá xum xuê, cao vài trăm mét chỉ có thể dùng hai từ vĩ đại để hình dung.
Thiên Vân nuốt một ngụm nước miếng.
Hắn đã từng đoán Lạc Diệp Tiên tông sẽ rất to lớn, rất hùng vĩ, chỉ