Chỉ thấy quanh thân Ninh Thừa Quang có một tầng khí vụ đang điên cuồng kéo lên, tuy y vẫn chỉ là một phàm nhân, có điều khí vận đã không sai biệt lắm cùng Diệp Mặc đồng dạng cao.
Tất nhiên những thứ này ngoại trừ Thiên Vân tu luyện Thiên Diễn Thuật ra, không ai có thể nhìn tới.
Đám người cùng lắm chỉ mơ hồ cảm thấy có gió nổi lên mà thôi.
Hải Vô Nhai nhìn bộ dạng Ninh Thừa Quang như con thú hoang, không khỏi nhíu mày quát.
"Cái gì mệnh ta do ta không do trời? Nếu không có bầu trời này, liệu ngươi còn có thể sống đến giờ này sao? Cha mẹ ngươi, gia gia ngươi còn có thể sống sao? Cổ nhân có câu "Muốn học thành tài trước học làm người" ngươi ngay cả cách làm người còn chưa học xong, nói gì tới việc tu tiên? Nếu để ngươi tiến vào tu tiên giới, chẳng phải là gây hoạ cho chúng sinh hay sao?"
Không thể không thừa nhận, từng câu từng chữ Hải Vô Nhai nói ra tru tâm cực kỳ, ngay cả Ninh Phong Vũ, Ninh Đạo Không cũng chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu xuống.
"Quỳ xuống".
Ninh Đạo Không gầm lên giận dữ, hắn đã nhẫn nhịn đủ rồi, nếu không cho tên tiểu tử này một bài học, chỉ sợ sau này Ninh gia sẽ hủy diệt vì nó.
"Ta tại sao muốn quỳ? Ngươi muốn quỳ ngươi quỳ xuống tốt.
Sống làm người phải có nguyên tắc, ngoài phụ mẫu ra, ai ta cũng không quỳ".
Ninh Thừa Quang không hề tỏ vẻ sợ hãi, giọng điệu vẫn cố chấp cực kỳ.
"Lẽ nào lại có lý đó.
Con cháu Đại Việt trước thờ tổ tiên, sau phụng cha mẹ, ai dạy ngươi đạo lý gặp trưởng bối lại lớn tiếng như vậy?" Ninh Phong Vũ lúc này cũng trực tiếp phát điên, nếu không phải có người ngoài ở đây, thậm chí tâm muốn giết đứa cháu này cũng có.
"Trưởng bối của ta không mang họ Ninh, vì sao ta lại phải tôn trọng lão".
Ninh Thừa Quang máu nóng lên đầu, ăn nói càng ngày càng khó nghe.
"Ninh Phong Vũ! Ngươi dạy ra một đứa cháu tốt".
Ninh Đạo Không sắc mặt biến đen, gằn giọng nói.
"Ài!"
Đám người xung quanh cũng lắc đầu thở dài, bọn họ biết chuyện về Ninh Băng, có điều không nghĩ ra đến ngay cả nhi tử của nàng cũng ngu xuẩn tới mức này.
"Ngươi muốn chết!" Ninh Phong Vũ lúc này thẹn quá hoá giận, nhìn về Ninh Đạo Không nói.
"Thất đệ, phiền ngươi đưa hắn lên đường đi"
Ninh Đạo Không nhìn về phía Ninh Phong Vũ, gật đầu.
Ánh mắt y lúc này càng thêm lạnh lùng, hắn hướng đám người nói một tiếng hổ thẹn, tu tiên giả khí thế lúc này ầm ầm mà ra, trực tiếp đè tới Ninh Thừa Quang.
Thiên Vân cùng trưởng bối hai nhà khác không nói gì thêm, dù sao đây cũng là việc nội bộ của Ninh Gia.
Tuy Thiên Vân rất phản cảm với Ninh Thừa Quang, kẻ này năm lần bảy lượt làm loạn, quả thực đáng trách.
Cho dù Thiên Vân không thích chấp nhặt với tiểu bối, có điều kẻ mạo phạm hắn trước nay không kẻ nào sống tốt, bất kể kẻ đó có là khí vận chi tử đi chăng nữa.
— QUẢNG CÁO —
"Ngươi đã muốn thành tiên như thế, vậy để ta giúp ngươi cảm nhận một chút, thế nào là tiên nhân".
Ninh Đạo Không khí thế đột nhiên tăng mạnh, trong đại sảnh không khí cũng đè nén hơn rất nhiều.
Ninh Thừa Quang mặt đỏ tía tai, có điều vẫn nhất quyết không chịu quỳ xuống.
"Thân là phàm nhân lại dám mở miệng chất vấn tiên nhân, ngươi nói xem ngươi đáng tội gì? Tiên sứ thấy ngươi nhiều lần gây chuyện nhưng trước sau đều bỏ qua, ngươi lấy tư cách gì mạo phạm tiên sứ? Ngươi làm như vậy phải chăng muốn Ninh gia ta toàn bộ diệt sạch mới an lòng? Ninh gia ta nuôi nấng ngươi từ tấm bé, vậy mà ngươi nói chúng ta không phải ngươi trưởng bối, vậy theo ngươi ai mới là ngươi trưởng bối? Nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà, loại người vong ân phụ nghĩa như ngươi, tốt nhất nên biến mất".
Ninh Đạo Không mặc kệ Ninh Thừa Quang quỳ hay không quỳ, nói xong liền nâng tay điểm ra một chỉ.
Một chỉ này nhìn như bình thường không có gì lạ.
Chỉ có điều lúc này không khí cả chính điện đột ngột biến lạnh, chẳng khác nào bước tới hầm băng.
Ninh Thừa Quang còn đang nghiến chặt răng, ngăn cho đôi chân mình không khụy xuống, đúng lúc này thân thể y xuất hiện một tầng hàn băng.
Hàn băng rất nhanh phong kín cơ thể, có lẽ rất nhanh y sẽ bị đông cứng mà chết.
Đám hậu bối ba nhà thấy cảnh này không khỏi hít một ngụm khí lạnh, vội vã lùi ra phía xa xa.
Nhiều thiếu niên, thiếu nữ thể trạng không tốt càng là răng đánh vào nhau, rét run lập cập.
Thiên Vân nhìn toàn bộ quá trình, cũng không hề nói cái gì lời khuyên can, hắn biết mọi chuyện sẽ không có kết thúc đơn giản như vậy.
Quả nhiên dị biến phát sinh, miếng ngọc phật trên cổ Ninh Thừa Quang lúc này toả ra hào quang chói mắt.
Hàn băng tựa như gặp thái dương chân hoả, trực tiếp tan chảy, bốc hơi.
Mặt ngọc phật lúc này có khói trắng bay lên, ngưng tụ thành hình dạng một lão già.
Lão già này râu tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt, lão vừa hiện thân liền quét mắt nhìn một vòng, nụ cười mang theo vẻ khinh miệt.
Càng làm cho người ta cảm thấy quỷ dị chính là, đám người có mặt trong đại điện lúc này ai cũng câm như hến, một cái tiếng hít thở cũng không có.
Ninh Thừa Quang thấy lão già xuất hiện liền mừng rỡ, y lập tức tiến tới, hành lễ nói.
"Sư phụ, ngài phải giúp ta làm chủ, ngài nói ta chính là thiên tài, vậy mà kẻ này lại nói ta không có linh căn.
Ngài nói xem có phải hắn dở trò quỷ gì hay không?"
"Ngươi là thiên tài không sai.
Muốn thành tiên, trước phải có tâm nghịch thiên.
Người muốn thành đạo, làm gì câu nệ tiểu tiết.
Hắn nói cũng không sai, ngươi quả thực không có linh căn, có điều nơi này chẳng phải có rất nhiều linh căn hay sao? Tùy tiện rút linh căn một người, giá tiếp vào cơ thể ngươi không phải phù hợp rồi ư?" Lão già ha hả cười, không hề tỏ vẻ quái lạ.
Đám người trong đại sảnh tuy rằng bị phong cấm mọi sự vận động, có điều họ vẫn có thể nhìn, có thể nghe.
Vừa nghe tới hai chữ giá tiếp, cả đám biến sắc muốn bỏ chạy lại chạy không được.
Ninh Phong Vũ nghe vậy tâm muốn chết đều có.
Hắn năm lần bảy lượt bởi vì quá chiều chuộng con gái mà khiến Ninh gia chịu thiệt, nay lại vì đứa cháu mà đắc tội với tông môn, với hai nhà Uông, Hải.
Hắn thầm hận tại sao lúc nhỏ không một chưởng chụp chết tên này, tại sao lại để hắn lớn lên rồi đi gây hoạ khắp nơi như vậy.
"Cũng chỉ vừa đạp vào Khai Linh cảnh tiểu bối, lại cũng dám nhận mình là tiên nhân, thật sự không biết chữ chết viết như nào hả?" Lão già lúc này mới quay sang Ninh Đạo Không, bàn tay nhẹ vỗ.
Chỉ thấy Ninh Đạo Không bị một cái vỗ này bay rớt về sau hơn chục mét, mãi đến khi đụng phải bức tường mới dừng lại được, chật vật ngã xuống đất bất tỉnh.
— QUẢNG CÁO —
Ninh Thừa Quang hai mắt tỏa sáng, nhìn về phía lão đầu càng là sùng bái.
"Thế nào? Có dám thực hiện giá linh pháp?" Lão già mỉm cười, chắp tay sau lưng hỏi.
Lúc này Ninh Thừa Quang nào còn xoán xuýt cái gì, lập tức gật đầu như gà con mổ thóc.
"Ta đồng ý! Sư phụ, ngài nói những kẻ ở nơi này, kẻ nào có linh căn tốt nhất?"
"Tất cả bọn chúng đều rất yếu".
Lão già quét mắt một vòng, nhàn nhạt nói.
"Ồ! Vị kia tiên sứ, đường đường là nội