Nghiêm Trình Thành rời khỏi trại huấn luyện, ngồi trên xe gọi điện thoại cho Tư Bắc, truyền ý bạn thân Cung Dịch, đồng thời khó chịu hỏi: “Rõ ràng là bộ phim ba người, thế nào mà hai người các cậu lại lén thăng cấp tình cảm vậy hả?”
“Xéo đi!” Tư Bắc cũng cảm thấy đầu óc mơ hồ.
Rõ ràng là hôm đó Cung Dịch vô cùng tức giận mà!
“Tóm lại tôi đã truyền lời rồi, cậu thích đi hay không thì tùy!”
Nghiêm Trình Thành trực tiếp cúp điện thoại.
Bên kia bờ đại dương, Tư Bắc nhìn vùng xanh thẳm mênh mông ngoài phòng làm việc.
Trong đôi mắt phượng đong đầy ý nghi hoặc.
Rốt cuộc anh ấy đã làm chuyện tốt gì khiến cho Cung Dịch đột ngột biến thành như vậy?
“Thiếu gia, ban nãy tổng thanh tra công ty giải trí Tinh Hà có gọi hai cuộc, muốn hẹn thời gian gặp mặt trước với ngài sau khi ngài về nước, ngài xem có cần tôi tìm một lý do từ chối không?”
Đúng lúc này, thư ký của Tư Bắc đẩy cửa bước vào.
Tư Bắc thoáng ngây người một lúc mới nhớ công ty giải trí Tinh Hà là gì.
“Không cần.
” Tư Bắc đưa tay cầm lấy lịch trình của mình, xem qua rồi khoanh tròn một ngày: “Trưa nay đi.
”
Không ngoài dự kiến của anh ấy, quả nhiên Cố Kiều Niệm đã tìm tới anh ấy.
Vốn dĩ anh ấy cho rằng bằng vào thủ đoạn và lòng dạ của Cố Kiều Niệm, thế nào cũng phải chờ mười ngày nửa tháng nữa mới liên lạc với anh ấy, nếu không sẽ lộ vẻ quá mức vội vàng.
Không ngờ rằng…
Cố Kiều Niệm.
Cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cố Kiều Niệm hấp tấp xem kịch bản.
Sau đó hắt xì hai cái.
“Mẹ tôi ơi, bị cảm à?” Chu Chu từ xa nghe thấy tiếng hắt xì thì lập tức chạy tới như bay.
“Không có.
” Cố Kiều Niệm lắc đầu một cái: “Hẳn là ai đó mắng sau lưng tôi đi?”
“Trễ lắm rồi, đừng xem kịch bản nữa, về nhà ngủ đi.
”
Chu Chu mơ hồ cảm nhận được tối nay tâm tình Cố Kiều Niệm có hơi nóng nảy.
“Xem xong trang này đã.
” Cố Kiều Niệm nhấp một ngụm nước ấm: “Kịch bản này của nhà nào? Xem qua có vẻ rất tốt.
”
“Của Hoàn Ảnh.
” Chu Chu vội vàng đáp: “Nói là chính đạo diễn tuyển chọn xem cảnh cố vấn đầu tiên của chị, cảm nhận được sức mạnh trong người chị vô cùng phù hợp với vai chính này.
”
Vật Cố Kiều Niệm đang cầm trên tay là vai chính của một bộ cung đấu lớn.
Nói đúng hơn, là câu chuyện từ khi còn trẻ đến lúc bạc đầu của vai nữ chính bị ép vào cung làm tú nữ với nam chính nhỏ hơn cô ba tuổi.
Cố Kiều Niệm xem qua một đoạn.
Bất kể là cách xử lý tình cảm nhân vật hay cách thiết kế chi tiết cung đấu, cô đều rất thích.
“Khó trách.
” Cố Kiều Niệm vừa nghe là sản phẩm của Hoàn Ảnh thì gật đầu một cái.
Hai năm trở lại đây, chỉ cần là phim truyền hình ra lò từ Hoàn Ảnh thì đều sẽ được hoan nghênh rộng rãi.
“Có thể nhận không?” Chu Chu vội vàng hỏi: “Em đã xác nhận dàn diễn viên chính rồi, rất tốt.
”
“Nam chính thì sao?”
Dàn diễn viên chính tốt, kịch bản tốt, diễn viên đối thủ cũng phải tốt.
Bất cứ điều gì xảy ra vấn đề đều có thể dẫn đến lật xe.
“Vẫn chưa xác định nam chính.
” Chu Chu nói: “Chỉ là dưới tình huống bình thường, diễn viên chính cho phim lớn dạng này đều sẽ cần thông qua chúng ta.
”
Cố Kiều Niệm mím môi, gật đầu một cái: “Chị biết.
”
“Nếu chị cảm thấy không có vấn đề gì thì chúng ta có thể lập tức đặt hẹn thử vai.
” Chu Chu vội vàng nói.
“Em sắp xếp đi.
”
Cố Kiều Niệm thả kịch bản xuống, dụi mắt một cái.
“Kiều Kiều, có phải chị đang lo chuyện Thiến Thiến không?” Chu Chu thấy Cố Kiều Niệm cả đêm không có tinh thần, cẩn thận suy nghĩ một chốc, hiện giờ chuyện có thể khiến cô phiền lòng không phải chỉ có Cố Thiến Thiến chẳng biết trốn đi nơi nào sao?
Cố Kiều Niệm khẽ nhếch mép.
“Cô ta không đáng để chị lo lắng.
”
“Người này cứ núp, nói chung vẫn là phiền!” Chu Chu trầm giọng nói.
“Núp?”
Cố Kiều Niệm rủ mi mắt, khóe miệng cong lên cười.
“Yên tâm đi, trong lòng chị hiểu rõ.
”
Chu Chu nhìn Cố Kiều Niệm, vừa nghe cô nói vậy, thoáng nghĩ đã hiểu được một chút.
Kiều Kiều bình tĩnh như thế.
Này hẳn là Cố Thiến Thiến vẫn nằm trong lòng bàn tay của cô.
Hôm nay từ sáu giờ sáng đến giờ là bốn giờ sáng hôm sau, Cố Kiều Niệm vẫn luôn làm việc.
Nhất định là phải mệt rồi.
Cô đi tắm, ngã xuống giường, chỉ một chốc liền thiếp đi.
Cửa sổ phòng ngủ hé ra một kẽ hở.
Gió đêm thổi vào từ bên ngoài, cuốn tấm màn cửa sổ xanh nhạt phất phơ bay lên.
Có lẽ Cố Kiều Niệm đã cực kỳ mệt mỏi rồi.
Ngủ một lúc, cô đột nhiên cảm thấy tứ