Tư Bắc cảnh giác.
Anh ấy biết làm gì có chuyện thằng nhóc Cung Dịch này có thể không để bụng đến việc lần trước.
Lúc ấy cậu ta rõ ràng rất tức giận.
Tư Bắc liếc nhìn xung quanh.
Đột nhiên có cảm giác dê vào miệng cọp.
“Có phải cậu muốn trả thù tôi không?”
Cung Dịch phá lệ cười, sau đó vỗ bả vai Tư Bắc: “Màn biểu diễn kết thúc, gặp nhau ở hậu trường.
”
Cũng không đợi Tư Bắc định thần lại, Cung Dịch liền bỏ đi.
Tư Bắc đang tính muốn đuổi theo, Nghiêm Trình Thành bỗng nhiên từ đâu đến kéo anh ấy lại.
“Cậu làm gì thế? Đã nói rồi, đừng làm ảnh hưởng đến phong độ của cậu ta!” Nghiêm Trình Thành nghiêm túc nói.
“Không phải, thằng nhóc này có gì đó sai sai…” Tư Bắc vội vàng nói.
Mặt Nghiêm Trình Thành giật giật.
“Tư Bắc, cậu trở nên dính người như vậy từ lúc nào thế?”
Tư Bắc: “…”
“Ra hội trường chờ đi, tôi với Cung Dịch đều đang bận!”
Nghiêm Trình Thành lắc đầu, rồi vội vàng rời đi.
Tư Bắc: “…”
Ngày trước đều là anh ấy sợ Nghiêm Trình Thành làm phiền.
Hôm nay thế sự đảo điên, đến lượt anh bị ghét bỏ?
Ừm…
Cho nên!
Cung Dịch, cậu ta rốt cuộc muốn làm gì?
Tư Bắc thiếu gia như muốn phát điên!
Cố Kiều Niệm đi đến phòng luyện tập tiếp theo, chính là phòng luyện tập của nhóm Vưu Vi.
Phản ứng của các thiếu niên khi nhìn thấy cô đều không khác biệt lắm.
Vưu Vi đứng ở phía trước nhất, một gương mặt ngây thơ nhìn cô…
Đến cùng là người có thể mê hoặc được Cố Kiều Niệm ở kiếp trước.
Vưu Vi đã chuẩn bị xong, tuy rằng không đẹp bằng Tư Bắc và Cung Dịch, nhưng cũng rất ưa nhìn.
Trong lòng Cố Kiều Niệm nghĩ như vậy.
Nội tâm chỉ thấy Vưu Vi ưa nhìn, không có bất kì gợn sóng nào.
“PD, tôi rất hồi hộp.
” Vưu Vi làm bộ làm tịch, vỗ về trái tim và hít thật sâu.
Dáng vẻ hãy mau đến an ủi tôi, ôm tôi và động viên tôi.
Cố Kiều Niệm rất muốn ra ngoài, kéo Cung Dịch đến, cho anh xem, dáng vẻ của con nít sắp khóc là như thế nào.
“Mấy chương trình chào năm mới của các đài truyền hình lớn nhóm mọi người từng tham gia rồi, đêm nay chỉ hơn năm trăm người mà thôi, bình tĩnh một chút.
” Cố Kiều Niệm nở một nụ cười chuyên nghiệp.
Sắc mặt Vưu Vi cứng lại.
Ý tứ lời này của Cố Kiều Niệm đã rất rõ ràng.
Phiên dịch đơn giản một chút chính là.
Đừng giả vờ nữa!
Khi Cố Kiều Niệm và Vưu Vi nói chuyện, Cung Dịch cũng vừa vặn từ bên ngoài tạt qua.
Vưu Vi cũng tinh mắt.
Ngay khi thấy Cung Dịch, bèn xúc phạm sức hút bình thường của trái đất, đột nhiên ra vẻ đứng không vững, ngã vào trong lòng Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm từ sâu trong lòng đã chán ghét Vưu Vi bẩn.
Gần như theo bản năng tránh được.
Vưu Vi ngã xuống chính xác rơi vào trên người chú vệ sĩ đứng sau Cố Kiều Niệm.
“Không sao chứ?” Cố Kiều Niệm ra vẻ quan tâm.
Vốn dĩ Vưu Vi tính ngã vào trong ngực Cố Kiều Niệm, cổ tay đang bị thương của anh ta còn chưa khỏi, lúc ngã đều đã chuẩn bị cả góc độ, sẽ không ngã đè làm tay bị thương.
Ai biết được Cố Kiều Niệm né người với vận tốc ánh sáng.
Anh ta chui vào trong ngực vệ sĩ.
Vừa đúng đè trúng cổ tay phải.
“Đau… Đau quá…” Vưu Vi chảy mồ hôi lạnh.
“Vưu Vi, có cần tôi đưa cậu đi phòng y tế không?”
Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến thanh âm ôn hòa.
Cố Kiều Niệm nhìn ra.
Người đứng ở cửa không phải chính là Cung Dịch vừa nãy còn đứng cùng Tư Bắc đó sao?
Cho nên…
Tư Bắc cố ý đến chỗ này, chỉ vì gặp Cung Dịch trước trận đấu?
Trong lòng Cố Kiều Niệm cười lạnh một tiếng.
Ngọt ngào!
Thật ngọt ngào!
Việc Vưu Vi ở trại huấn luyện bị Cung Dịch đánh, Cố Kiều Niệm không biết.
Nghiêm Trình Thành giấu tin tức rất kín.
Cô cũng không biết.
Vưu Vi lúc này đột nhiên bị Cung Dịch “quan tâm” đến, cực kỳ sợ hãi.
Lần trước Cung Dịch đã cảnh cáo anh ta.
Không cho phép anh ta có ý đồ với Cố Kiều Niệm.
“Vẫn ổn, không cần làm phiền.
” Vưu Vi giật giật khóe miệng, cố nén đau đớn ở cổ tay, chầm chậm lui ra phía sau một bước, gia tăng khoảng cách giữa mình và Cố Kiều Niệm.
“Vậy thì tốt.
”
Cung Dịch thản nhiên đáp lại, lập tức quay về phòng luyện tập của nhóm mình.
Vưu Vi hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cung Dịch ỷ vào có Cố Kiều Niệm làm chỗ dựa cho cậu ta.
Hoàn toàn không thèm để chính mình vào mắt.
Câu nói vừa nãy rõ ràng là đang uy hiếp anh ta!
Được!
Cậu có chỗ dựa ngoài sáng thì chúng tôi từ bóng đêm đến.
Tôi không tin không giải quyết được cậu!
Cố Kiều Niệm liếc hắn một cái, sau đó cười nói: "Tôi đi xem phòng luyện tập khác, không làm phiền mọi người luyện tập nữa.
”
Rời khỏi phòng luyện tập của Vưu Vi.
Hách Tiểu Điềm bắt đầu phát tác.
“Kiều Kiều, chị nhìn thấy thằng nhóc của em ấm áp và tốt bụng biết bao, đối thủ bị thương mà cũng quan tâm!”
Cố Kiều Niệm không nói chuyện.
Mãi tới khi đến phòng luyện tập tiếp theo.
Cố Kiều Niệm dừng lại, sau đó thì thầm vài