Tư Bắc: “…”
Sau đó Nghiêm Trình Thành giải thích: “Đào Mật nhà tôi đối với Cung Dịch và cái tên ngốc đó hoàn toàn không giống nhau, tên ngốc đó bị Cung Dịch ném như chó chết ngã trên mặt đất, lúc Đào Đào chúng tôi đến, không hề liếc anh ta một cái?”
Tư Bắc không thể nhịn được nữa: “Cái gì mà Đào Mật lại gì mà Đào Đào, có phải cô ấy không có tên không?”
Nhóm bạn thân thiết của Cung Dịch túm bóp lẫn nhau.
Cố Kiều Niệm suy nghĩ một lát, đưa cho Vưu Vi một bịch khăn giấy: “Lớp trang điểm bị nhòe rồi, lau đi.
”
Cung Dịch thoáng nhìn Cố Kiều Niệm, nghiêng mặt rũ mắt xuống, ngăn lại sự khó chịu trong đáy mắt.
Không giật bịch khăn giấy lại.
Anh đã rất kiềm chế rồi!
Vưu Vi nhận lấy khăn giấy, vừa khóc hu hu vừa ấm ức nói: “Cám ơn PD”
Anh ta vừa dứt lời.
Cố Kiều Niệm lại mở miệng: “Tôi có chút không hiểu, vì sao anh chắc chắn cái tai nghe này đã bị vào nước như vậy, là của Cung Dịch?”
Động tác lau nước mắt của Vưu Vi hơi đơ lại.
Cái gì gọi là một lời trí mạng?
Đại khái chính là ý này.
Sau khi tổ đạo diễn xác nhận tai nghe của anh ta bị vào nước.
Anh ta đã nhanh chóng xác nhận tai nghe của Cung Dịch.
Sau khi anh ta biết tai nghe của Cung Dịch không có bất kỳ vấn đề gì.
Anh ta liền chắc chắn là do Cung Dịch đã tráo đổi tai nghe của anh ta!
Vưu Vi ồn ào cả ngày.
Căn bản không nhận ra lỗi trí mạng này của mình.
“Tôi nói nhầm!” Vưu Vi lập tức thay đổi lời nói: “Ý của tôi là, chính Cung Dịch đã phá hỏng tai nghe của tôi.
”
“Anh đừng có mà nói linh tinh! Cung Dịch vẫn luôn luyện tập cùng chúng tôi, đâu ra có thời gian đi làm mấy cái chuyện mờ ám này?” Các thành viên của Cung Dịch không thể chịu được, lần lượt lên tiếng.
Vưu Vi nhất thời càng thêm gấp gáp.
Lớn miệng nói: “Cũng có thể là nhóm các cậu sợ thua bọn tôi nên cả nhóm cùng nhau tính kế!”
Cơn thịnh nộ của mấy người ở nhóm A thoáng chốc đã bị kích động lên.
“Trước tiên đừng cãi nhau được không?” Cố Kiều Niệm ngăn chặn tranh chấp.
Tuy rằng nhóm A tức giận nhưng cũng nghe lời ngậm miệng lại.
“Phó đạo diễn, tai nghe có thường bị dính nước không?” Cố Kiều Niệm hỏi tiếp.
“Đương nhiên không thường xuyên, đồ đắt như vậy, chúng tôi bảo quản rất cẩn thận, tai nghe cũng có xảy ra sự cố, nhưng tuyệt đối không thể dính nước.
” Phó đạo diễn vội vàng trả lời.
Cố Kiều Niệm mím môi: “Xem ra thực sự có khả năng giống như Vưu Vi nói, có người vì chiến thắng mà phá hỏng tai nghe này, tính chất chuyện này đã trở nên nghiêm trọng rồi, kiểm tra camera giám sát đi.
”
“Phòng thiết bị không có camera giám sát…” Sắc mặt phó đạo diễn đầy khó xử.
“Phòng thiết bị không có, hành lang gần đó nên có chứ? Theo lý mà nói, thực tập sinh sẽ không xuất hiện ở nơi cất giữ thiết bị, kiểm tra camera giám sát gần đó, xem xem trong thời gian sau khi tai nghe được đến phòng thiết bị, ai xuất hiện gần đó, hẳn là có thể sẽ có đáp án.
” Cố Kiều Niệm chầm chậm nói.
Vưu Vi ngây ngốc.
Anh ta biết phòng thiết bị không có camera giám sát.
Nên mới nghênh ngang đi vào đụng tay đụng chân như vậy.
Anh ta không ngờ.
Cố Kiều Niệm sẽ kêu người kiểm tra camera giám sát gần phòng thiết bị.
Trên căn bản bên đó người ra vào đều là nhân viên công tác… Thực tập sinh thực sự sẽ không đi đến đó!
Chỉ cần kiểm tra camera giám sát.
Chắc chắn có thể chỉ nhìn thấy anh ta xuất hiện gần đó.
“Phòng y tế cũng gần phòng thiết bị, trước lúc tôi thu âm có ghé tiêm thuốc giảm đau, không biết camera giám sát có quay tới hay không…” Đột nhiên Vưu Vi biện minh như thể lạy ông tôi ở bụi này.
“Không sao, bản thân anh sẽ không phá hủy tai nghe của mình, nên kiểm tra vẫn phải kiểm tra, không thể để anh chịu ấm ức vô ích được.
” Sắc mặt Cố Kiều Niệm hiền hòa.
Trên đầu Vưu Vi đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nếu như trong khoảng thời gian này không có ai đi qua phòng thiết bị.
Anh ta không thể cắn ngược lại được.
Nói Cung Dịch mua chuộc nhân viên công tác, đụng tay đụng chân với tai nghe đi?
Vậy sau này anh ta làm sao còn làm ăn gì được nữa trong ban chương trình.
“Bỏ đi…”
Mặt mày Vưu Vi ủ rũ, dáng vẻ như sắp òa khóc.
“Tôi không muốn bị dày vò, công diễn đã kết thúc rồi, kết cục thảm bại của tôi cũng không thay đổi được.
” Anh ta nhắm mắt, xem ra vô cùng đau khổ: “Như vậy đi, tôi cũng không muốn để cho nhân viên công tác gánh thêm phiền phức nữa.
”
Sự việc đến nước này.
Người có não, đại khái đều có thể đoán được gì đó.
“Anh nói không điều tra là không điều tra à? Lúc nãy anh còn vu khống chúng tôi, nói tập thể chúng tôi gây chuyện mà?” Khương Bân không kìm nén được cơn tức giận.
Lại là thế này!
Vĩnh viễn luôn là thế này!
Mỗi lần oan uổng người khác lại còn làm như bản thân mình là vô tội nhất.
Tính tình Khương Bân thẳng thắn, đâu có thể chơi lại bọn trà xanh, không ít lần chịu uất ức.
“Xin lỗi…”
Vưu Vi khom người thật sâu.
Mọi người: “…”
“Tôi không có ý đó, chỉ vì chuyện thế này mà thua