“Cô ấy làm như vậy cũng không hẳn là nuông chiều.
” Tư Bắc chậm rãi nói, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều: “Mà điều đó có nghĩa là cô ấy đang tuyên thệ chủ quyền.
”
“Nếu như cậu đã biết rồi thì tốt!” Nghiêm Trình Thành ngay lập tức tiếp lời.
Tư Bắc miễn cưỡng trả lời một cách qua loa.
Vốn dĩ anh ấy cứ nghĩ rằng chẳng qua là Cung Dịch đã nghĩ thông suốt rồi cho nên mới muốn tìm một nữ minh tinh trong giới giải trí để chơi đùa.
Thế nhưng nếu như chiếu theo cách nói này của Nghiêm Trình Thành thì…
Tuyệt đối anh ấy sẽ không hủy bỏ buổi gặp mặt này.
Rốt cuộc Cố Kiều Niệm là loại phụ nữ như thế nào.
Anh ấy phải tìm hiểu cho rõ ràng mới được.
“Đúng rồi, còn cái người tên… Vưu Vi đúng không? Lẽ nào cứ bỏ qua như thế sao?” Tư Bắc đánh trống lảng qua một đề tài khác.
“Cung Dịch không cho phép hành động.
” Nghiêm Trình Thành tỏ vẻ phiền muộn muốn chết: “Cậu ta nói rằng so với việc bị đuổi ra ngoài thì việc Vưu Vi thua và bị đào thải mới là phần thưởng đặc biệt tốt nhất.
”
“Làm như vậy hình như cũng có lý.
” Tư Bắc bất đắc dĩ lắc đầu: “Chúng ta không cần phải lao tâm khổ trí làm cái gì, bởi vì nếu như so với việc tra tấn người khác thì ai có thể qua Cung Dịch cơ chứ!”
Nói xong Tư Bắc nhìn vào đồng hồ rồi nói: “Bây giờ tôi phải ra sân bay đây.
”
“Cậu phải nhớ kỹ những gì tôi vừa mới nói đấy, đừng có mà trêu chọc Cố Kiều Niệm!” Nghiêm Trình Thành dặn dò thêm lần nữa.
Tư Bắc xua xua tay rồi đi về phía xe của anh ấy.
Buổi biểu diễn công khai đầu tiên đã kết thúc.
Với cương vị là Tổng giám đốc sản xuất cho nên Nghiêm Trình Thành vẫn còn phải trở về để họp.
Sau khi nhìn Tư Bắc lái xe đi, anh ấy vội vàng chạy về với vẻ lo lắng không yên.
Cố Kiều Niệm vừa mới về tới căn hộ đã vội vội vàng vàng lao đầu vào bồn tắm tắm rửa.
Chỉ trong chốc lát, sự ấm áp của nước đã gần như rửa sạch hoàn toàn sự mệt mỏi suốt cả ngày dài của cô.
Chu Chu và Hách Tiểu Điềm đang kiểm tra đối chiếu ở bên ngoài đối chiếu công việc kinh doanh của ngày mai và ngày mốt.
Ngay vào lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hách Tiểu Điềm chạy qua bên đó, sau đó lúc quay lại còn mang theo một túi giấy, cô ấy nói: “Người quản lý của bên quản lý nhà đất đưa tới cái này.
”
Chu Chu nhận lấy với vẻ đầy nghi ngờ.
Sau khi mở ra, cả người cô ấy đều trở nên sững sờ.
Bên trong là thuốc cho người bị viêm dạ dày và ruột.
“Đây là do Kiều Kiều mua chứ còn gì…” Hách Tiểu Điềm hích bả vai mình đụng vào bả vai Chu Chu.
Chu Chu nhìn vào gói thuốc rồi đột nhiên nhắm mắt lại, dường như bằng mắt thường cũng có thể thấy được cảm xúc của cô ấy đang có chút kích động.
“Chị bị làm sao thế?” Hách Tiểu Điềm có chút bối rối hỏi: “Em đụng mạnh quá làm chị bị đau rồi hả?”
Chu Chu nhắm chặt hai mắt lại, kìm nén những giọt nước mắt dường như sắp tràn ra khỏi hốc mắt kia không cho chúng chảy ra và nghẹn ngào trả lời: “Không có gì, chỉ là chị có chút cảm động.
”
Hách Tiểu Điềm: “…”
Rất nhanh sau đó Chu Chu đã khôi phục lại tinh thần của mình, cô ấy nhận lấy cốc nước nóng rồi uống hai viên thuốc.
“Chỉ có điều nói một cách nghiêm túc thì Kiều Kiều có thể rời xa bất kỳ ai trong số tất cả mọi người trong đội chúng ta, nhưng nhất định không thể rời xa chị đâu.
” Hách Tiểu Điềm chống cằm và nhìn Chu Chu, cô ấy nói tiếp: “Bởi vì chị là người mà cô ấy tin tưởng nhất mà.
”
Chu Chu đặt tay xuống bàn rồi nắm chặt lại thành nắm đấm.
Quả thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Cô ấy cũng đã nghe được những lời như vậy cách đây không lâu.
“Cô là người mà Cố Kiều Niệm tin tưởng nhất cho nên nếu như cô bảo cô ta làm gì thì cô ta sao có thể không làm?”
“Em suy nghĩ nhiều rồi.
” Chu Chu rũ mí mắt xuống rồi thở dài một hơi: “Kiều Kiều có thể có được ngày hôm nay tất cả đều là dựa vào chính bản thân chị ấy.
Nếu như chị ấy tìm được một người quản lý chuyên nghiệp hơn thì chắc có lẽ mọi chuyện sẽ còn tốt đẹp hơn ngày hôm nay nữa và cũng chính chị ấy là người đã kéo chị tiến về phía trước… Và chị cũng không phải là người mà chị ấy tin tưởng nhất đâu.
”
Đột nghiên Hách Tiểu Điềm cảm thấy bầu không khí trở nên có chút nặng nề.
“Chu Chu, hôm nay sao trông chị như có chút sa sút thế?”
“Chị mệt rồi.
” Chu Chu giật giật khóe miệng: “Tiểu Điềm, em cũng phải cố gắng lên để nhỡ đâu một ngày nào đó chị không còn ở bên cạnh Kiều Kiều được nữa thì em có thể ngẩng cao đầu!”
“Nhất định là em sẽ không ngừng cố gắng hết sức, thế nhưng vì cớ gì mà chị lại nói chị không ở bên cạnh Kiều Kiều nữa?” Vẻ mặt Hách Tiểu Điềm trở nên hoang mang.
Chu Chu vừa cười vừa nói: “Thì lỡ đâu có công ty nào đó tốt hơn và trả lương cao hơn để khai thác chị, đến lúc đó chị động lòng thì sao?”
“Chị nói hươu nói vượn cái gì vậy!” Hách Tiểu Điềm hoàn toàn không tin sẽ có khả năng này xảy ra, cô ấy ra vẻ tự tin và nói một cách chắc chắn: “Trên thế giới này không có nơi nào tốt hơn đoàn đội của Cố Kiều Niệm đâu!”
“Đương nhiên.
” Chu Chu rũ mí mắt xuống và đáp lời.
Công việc cần phải kiểm tra đối chiếu đang chồng chất lên nhau…
Cho nên hai người không tiếp tục nói chuyện phiếm nữa, cả hai cùng bắt đầu làm việc một cách nghiêm túc.
Đêm khuya.
Sau khi buổi biểu diễn công khai đầu tiên kết thúc.
Ký túc xá của phòng luyện tập có một vài phòng thì vui mừng và cũng một vài phòng thì buồn.
Và tất nhiên.
Nhóm của Cung Dịch là vui vẻ nhất.
Một nhóm người ăn mừng với nhau một cách đầy vui vẻ, sau đó từng người từng người trở về ký túc xá của mình.
Cung Dịch ở trong phòng dành cho hai người.
Chỉ có điều người bạn cùng phòng kia của anh đến đây với bạn của mình…
Cho nên hầu như chưa từng trở về ký túc xá này ở bao giờ.
Cung Dịch nằm lên trên giường rồi lấy ra đoạn video mà Nghiêm Trình Thành đã quay lại ra xem.
Đó là video ghi lại sau khi màn trình diễn của nhóm anh kết thúc.
Cố Kiều Niệm tiến tới phỏng vấn và thời gian mà mỗi người đang vận