Tiếng người huyên náo đằng xa.
Cố Kiều Niệm ngớ người ra.
Phải mất một lúc cô mới phản ứng lại, đẩy Cung Dịch, sau đó giơ tay lên cho anh một cái tát.
Nói là một cái tát.
Thực ra cũng chỉ mạnh hơn vỗ một chút xíu thôi.
Bởi Cố Kiều Niệm bị Cung Dịch dọa cho đến mức chân tay mềm nhũn.
“Cậu bị điên rồi sao?”
Đầu ngón tay cái của Cung Dịch nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi mình.
“Hết giận rồi.
”
“Cái gì?” Mặt Cố Kiều Niệm hoảng hốt.
Anh đột nhiên hôn cô là để xả giận à?
Xả giận gì cơ?
Cô chọc giận anh lúc nào cơ chứ?
Tia sáng lờ mờ.
Cung Dịch nhìn vào đôi mắt Cố Kiều Niệm, ánh mắt anh sáng hơn bình thường.
Anh tiến thêm vài bước về phía Cố Kiều Niệm, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
“Tôi bị chị dọa đó.
”
Giọng nói của anh vừa trầm thấp vừa chậm rãi, anh vừa nói vừa siết cằm cô, ngón tay cái vuốt ve môi dưới của cô.
Chỉ trong chốc lát, Cố Kiều Niệm đã bị câu nói này của anh làm cho trở nên hồ đồ.
“Tôi trốn ra là để gặp chị đó.
” Cung Dịch cụp mí mắt, hàng lông mi dài của anh che giấu đi những cảm xúc cuồn cuộn trong mắt: “Ở đó nhiều người lắm, suýt nữa tôi xông luôn vào đó rồi.
”
Trái tim Cố Kiều Niệm như bị ai đó bóp chặt lại.
Khi anh nói suýt nữa xông vào, giọng nói mang một chút tiếc nuối.
“Cậu thích tôi à?” Cố Kiều Niệm im lặng hồi lâu rồi hỏi.
Cung Dịch lần nữa ngước mắt lên, trong đôi mắt xinh đẹp ấy sạch sẽ đến mức không vương chút bụi nào.
“Thích.
”
Anh cực kì kiên định nói.
Cố Kiều Niệm nghe xong cười lên, hai tay cô đặt lên ngực trái Cung Dịch, nhẹ nhàng đẩy anh ra sau, rất nhanh sau đó vị trí của hai người được đổi lại cho nhau.
Đổi thành Cung Dịch bị Cố Kiều Niệm ép vào tường.
“Tôi không biết đây là cậu đang câu dẫn tôi trong phạm vi nghề nghiệp hay là thật lòng thật dạ thích tôi.
” Cố Kiều Niệm nhìn chằm chằm vào Cung Dịch nói ra từng câu từng chữ: “Cậu nghĩ tôi là kiểu người gì, một người chị lương thiện có lòng cảm thông à? Cung Dịch à, cậu lầm to rồi!”
Cô dừng lại một chút.
Sau đó lạnh lùng nói: “Tôi là ác ma, không do dự chút nào cắt đứt quan hệ với người có công nuôi dưỡng mình đó, cho đến lúc này, tôi đã không còn chút kiên nhẫn nào với cậu nữa rồi, đừng trêu chọc tôi, nếu không thì…”
Ánh mắt Cố Kiều Niệm trở nên kiên quyết: “Tôi sẽ không nể nang gì cậu đâu.
”
Nói xong, Cố Kiều Niệm dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Cung Dịch, sau đó quay người rời đi.
Nếu như nói, trước đây đối với Cố Kiều Niệm những lời tán tỉnh của Cung Dịch là một sự quấy nhiễu.
Thì sự bày tỏ tình cảm không biết thật hay giả vừa rồi của Cung Dịch đối với Cố Kiều Niệm mà nói lại là một sự sợ hãi.
Cô vừa bước được nửa bước.
Cung Dịch đã kéo lấy eo cô, đột ngột kéo cô lại.
“Cung Dịch!”
Cố Kiều Niệm nhìn anh một cách ngạc nhiên.
Vừa nãy bản thân cô đã nói một cách kiên quyết như vậy cơ mà.
Tại sao anh vẫn dám làm vậy?
Cung Dịch dùng một tay kéo lấy Cố Kiều Niệm, giam cô trong lồng ngực anh.
Anh dùng tay còn lại vén lại những sợi tóc rơi ra của Cố Kiều Niệm ra sau tai, giọng nói anh vừa từ tốn vừa chân thành: “Chị à, sao chị lại biết tôi không phải ác ma cơ chứ?”
Cố Kiều Niệm giật mình.
“Chị là ác ma, biết đâu được tôi cũng thế, chúng ta vừa hay trở thành một đôi phải không?” Nói xong, Cung Dịch còn dừng lại một chút, sau đó cười lên bổ sung thêm: “Hiếm có biết bao?”
“Cậu…”
Lúc bấy giờ, toàn thân Cung Dịch toát lên một khí chất hoàn toàn khác biệt.
Cố Kiều Niệm nhìn anh, đột nhiên cảm thấy thiếu tự tin.
Cung Dịch nâng lên bàn tay đang dán băng cá nhân của Cố Kiều Niệm, nhẹ nhàng hôn lên vết kim tiêm được băng cá nhân dán lại: “Chị đừng để bản thân bị ốm nữa, nếu như còn có lần sau… Chẳng cần biết có bao nhiêu người, cũng chẳng cần biết có hậu quả gì, tôi nhất định sẽ xông vào đấy.
”
Đêm mùa hạ.
Không biết hoa ngọc lan ở đâu đã nở.
Một hương thơm nồng nàn theo gió đêm bay đến bên cạnh Cố Kiều Niệm.
Sau khi nói xong câu đó thì Cung Dịch đi luôn.
Mà cô vẫn đang đắm chìm trong một sự hỗn loạn kì lạ.
Trái tim cô đến tận bây giờ vẫn chưa thể trở lại bình thường.
Cũng không biết tại vì sao.
Cô cảm thấy, từ đầu đến cuối Cung Dịch đều đang tức giận.
Nhưng…
Tức giận là như vậy sao?
Rõ ràng đó là đang thả thính người ta đó chứ!
Cố Kiều Niệm cảm thấy rất đau đầu.
Vậy mới nói, câu nói kia chẳng sai tẹo nào.
Thượng đế mở cho bạn một cánh cửa sổ, phần lớn là do đã đóng chặt cửa chính rồi.
Cô mới vừa trọng sinh đã bị ném cho một phiền phức lớn như vậy!
Cô có dự cảm.
Sau này Cung Dịch sẽ càng ngày càng ra vẻ, càng ngày càng trở nên