Quản gia mở cửa, nhìn thấy Cung Dịch mặc một bộ âu phục màu đen nghiêm túc đang đứng ở cửa ra vào.
Nói như thế nào đây?
Thần chết tới rồi!
Đúng! Chính là cảm giác này.
Sau này anh ta kể cho người khác nghe về chuyện này, đã nói: “Trong cuộc đời này của tôi, đó là lần tôi gần cái chết nhất.”
Nhưng quản gia rất trung thành với bà cụ, sau khi nghe thấy tiếng “cút ra”, anh ta vẫn cố gắng giải thích: “Cậu chủ, sự việc không phải như cậu nghĩ đâu...”
Sau đó, Cung Dịch lập tức giơ chân đạp anh ta ra.
Một cước này vô cùng nặng.
Có một lần quản gia cảm thấy Cung Dịch là muốn đá chết anh ta.
Cố Kiều Niệm nghe thấy quản gia nói chuyện, kinh ngạc đứng lên, nhìn Cung Dịch đang sải bước đi đến phía cô.
Ôi! Cuộc đời của nhan cẩu ơi...!
Trong tích tắc khi nhìn thấy Cung Dịch, loại thời điểm rung động lòng người này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Cố Kiều Niệm lại là: Tại sao cậu ta còn đẹp hơn so với lúc tách biệt lần trước nhỉ?
“Tại sao cậu lại tới đây?”
Sau khi cô lấy lại tinh thần, Cung Dịch đã đi đến trước mặt cô rồi.
Sắc mặt Cung Dịch từ trước đến nay chưa bao giờ âm trầm như vậy, như thể muốn ăn thịt người khác vậy.
Anh không nói chuyện, nhìn thoáng qua mảnh vỡ trên đất trước, rồi lại liếc nhìn tay Cố Kiều Niệm, sau đó lông mày anh nhíu chặt.
“Bà đã làm gì rồi?”
Những lời này của Cung Dịch là nói với bà cụ Cung.
“Bà chẳng làm gì cả, Cung Dịch...!là cô ta...”
“Cái này là tự tôi làm.” Trước đó Cố Kiều Niệm cũng không để ý đến bên trong chén trà cô vừa đập còn có nước trà nóng hổi.
Nước trà văng lên làm bỏng đỏ một ít mu bàn tay của cô.
Bà cụ không phải là chưa từng thấy Cung Dịch tức giận, nhưng mà sự cáu giận của Cung Dịch không hề lộ ra ngoài, giống như khi bạn cảm thấy anh tức giận thì cũng chỉ là khí thế ở xung quanh anh đột nhiên thay đổi.
Nhưng hôm nay...!
Bà cụ nhìn thấy hô hấp của Cung Dịch dồn dập hơn so với bình thường, tất cả cơn giận dữ đều được thể hiện ở trên mặt.
Bà ta mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.
“Cháu nói rồi, không cho phép các người đụng vào cô ấy.”
Cung Dịch nắm chặt tay Cố Kiều Niệm, giấu cô ở phía sau lưng mình, đối mặt với bà cụ rồi nói từng câu từng chữ.
“Cung Dịch, người phụ nữ này hoàn toàn không giống như cháu nghĩ, cháu không biết lúc nãy cô ta hung dữ như thế nào đâu, vừa quát bà mắng bà, lại còn đập chén nữa, dọa bà nội sợ rồi đấy!” Bà cụ nói xong, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
Cố Kiều Niệm: “…”
Sao lại còn kể khổ thế này?
Rõ ràng là bà ta nói về chuyện của cô và Cung Dịch trước cơ mà!
“Đáng đời.”
Cố Kiều Niệm: “?”
Cô ngạc nhiên nhìn về phía Cung Dịch.
Đúng thế.
Sau khi Cung Dịch nghe xong bà cụ kể khổ đã đáp lại một câu đáng đời.
“Cung Dịch!”
Bà cụ vỗ bàn đứng lên.
“Mặc kệ quan hệ thường ngày của chúng ta như thế nào, nhưng đến cùng thì tôi cũng là bà nội của cậu, chúng ta là người một nhà nhưng cậu lại coi trọng người ngoài hơn ư? Cậu để cho người phụ nữ không có giáo dục này ăn hiếp tôi như vậy, còn nói tôi đáng đời? Cậu đúng là giống với mẹ cậu, là một con quái vật nuôi không mãi không thuần, không có cảm tình!”
“Bà nói cái gì, bà nói lại lần nữa xem!”
Không đợi Cung Dịch kịp phản ứng, Cố Kiều Niệm hất tay anh ra, trực tiếp nhào về phía bà cụ.
Cung Dịch nhanh tay nhanh mắt, dùng một tay ôm lấy eo Cố Kiều Niệm, ôm cô trở về.
“Trời ạ! Tạo phản rồi! Lật trời rồi!”
Bà cụ bị dọa đến thiếu chút nữa té ngã trên đất, sau đó bà ta bắt đầu kêu trời trách đất.
“Bà già không nên nết, những lời như thế là lời mà người làm bà nội như bà có thể nói được hay sao?” Cố Kiều Niệm vẫn còn mắng.
“Kiều Niệm, không việc gì cả, tôi không sao.”
Cung Dịch thấy cô còn muốn xông về phía trước, vội ôm thật chặt lấy cô.
“Không sao cái gì? Với tôi thì cậu có sao, thế nào mà với bọn họ lại nói không có gì! Nhóc con kia, thả tôi xuống!”
Câu kia của bà cụ: “Cậu đúng là giống với mẹ cậu, là một con quái vật nuôi mãi không thuần, không có cảm tình” đã hoàn toàn đâm trúng Cố Kiều Niệm.
Cơn tức giận lập tức tăng vọt.
Bà cụ Cung và quản gia đều kinh ngạc, Cố Kiều Niệm dám mắng Cung Dịch như vậy?
Nhóc con?
“Được được được, tôi sai rồi, quay về tôi sẽ lập tức xử lý bọn họ.” Cung Dịch có thể làm sao, anh còn có thể thật sự để cho Cố Kiều Niệm xông lên đánh bà cụ ư? Đương nhiên là chỉ có thể dỗ dành rồi: “Mặc kệ bà ta, chúng ta đi trước có được không?”
Bà cụ và quản gia càng bối rối.
Ai sai cơ?
Cung Dịch sai?
Đây là mơ