“Kinh ngạc lắm à?" Cố Thiến Thiến cười vô cùng dữ tợn: “Cố Kiều Niệm, đến bây giờ chị còn tưởng rằng người biến chị thành như thế này là cha mẹ tôi sao?”
“Sai rồi! Chính là tôi!”
“Buổi tối ba năm trước, chị cho rằng chị uống say à? Không.
Là tôi đã hạ dược chị, là tôi tự mình mang chị đến gian phòng kia, cũng là tôi gọi tổng giám đốc Kim qua.”
“Tôi hiểu rất rõ cha mẹ, biết rằng một khi có chuyện này mở đầu, để bọn họ nếm được ngon ngọt thì chị sẽ xong đời!”
Cố Thiến Thiến đã không còn bộ dáng nhu nhược như lúc trước.
Sắc mặt vừa hung ác lại âm độc.
“Không thể nào!” Cố Kiều Niệm hoàn toàn không cách nào tiếp nhận được: “Chị chăm sóc em từ nhỏ tới lớn, đối xử tốt với em, bảo vệ em từng li từng tí! Tại sao em lại đối xử với chị như vậy?”
“Vì sao ư?” Một tay Cố Thiến Thiến nắm chặt cằm Cố Kiều Niệm, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Chị nói xem là vì sao? Tôi cố gắng thể hiện bản thân như vậy, nhưng những thứ truyền thông ngu xuẩn ở ngoài kia, khi đưa tin về tôi, toàn bộ đều là em gái của Cố Kiều Niệm! Em gái của Cố Kiều Niệm! Chẳng lẽ tôi không có tên sao? So với kẻ thấp hèn như chị thì tôi tốt hơn không biết bao nhiêu lần, dựa vào cái gì mà tôi lại phải sống dưới cái bóng của chị chứ?”
“Cho nên tôi muốn hủy diệt chị!”
"Hủy diệt chị hoàn toàn!”
Cố Kiều Niệm giật mình.
Sau đó cô hoàn toàn cuồng loạn, như bị điên mà nhào về phía Cố Thiến Thiến.
Bởi vì Cố Kiều Niệm giãy giụa mà xích sắt chà sát lên cổ tay cổ chân cô, khiến chúng đỏ lên.
Cố Thiến Thiến thấy thế, phiền chán nhíu mày.
Cho dù Cố Kiều Niệm đã chật vật như vậy, nhưng gương mặt này của cô vẫn vô cùng xinh đẹp.
Cho dù Cố Thiến Thiến đã hoàn toàn hủy hoại Cố Kiều Niệm, nhưng khi nhìn thấy gương mặt này, cô ta vẫn ghen ghét đến phát điên như trước.
Cô ta cắn răng, một tay ấn Cố Kiều Niệm xuống, cầm kim tiêm chứa chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong tay, đâm vào cánh tay Cố Kiều Niệm.
Chất lỏng lạnh lẽo tiến vào mạch máu.
Cố Kiều Niệm quá sợ hãi, vội vàng đẩy Cố Thiến Thiến ra.
“Đây là cái gì?”
“Còn có thể là cái gì chứ, đương nhiên là loại thuốc mà buổi tối ba năm trước tôi cho chị.
Chẳng qua là lần này nồng độ cao hơn gấp mười lần thôi.”
“Đúng rồi, quên nói với chị.
Một người bạn là con ông cháu cha của Vưu Vi rất thích chị, đồng ý bỏ ra mười triệu tệ để mua chị tham gia tiệc du thuyền mỗi năm một lần của bọn họ, tiền tôi đã lấy, cho nên bây giờ chị đang ở trong chiếc du thuyền kia.”
“Vưu Vi?” Trong tai Cố Kiều Niệm chỉ nghe thấy tiếng ong ong.
Sao Vưu Vi lại có thể bán cô chứ?
Hai năm nay, cô giúp anh ta tìm nhiều tài nguyên như vậy, anh ta mới có thể nổi tiếng được như hiện tại, anh ta còn từng hứa hẹn, chờ kiếm đủ tiền sẽ dẫn theo cô rời khỏi giới giải trí đục ngầu này, sống một cuộc sống của người bình thường…
Sao anh ta lại có thể bán cô cho đám nhà giàu kia chứ?
“Cố Kiều Niệm, không lẽ chị thật sự cho rằng, Vưu Vi thích chị sao? Anh ta chỉ muốn lợi dụng chị giúp anh ta tìm tài nguyên mà thôi, hiện tại anh ta nổi tiếng, đương nhiên là muốn nhanh chóng giải quyết chị rồi.” Vẻ mặt của Cố Thiến Thiến tràn đầy mỉa mai.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Cố Thiến Thiến hưng phấn cười lên: “Người đón chị tới rồi.
Chị, tôi qua chào hỏi với mấy cậu ấm kia đây, chị muốn sống sót lên bờ cũng khó, cho nên cố mà yêu quý khoảng thời gian vui vẻ cuối cùng này đi.”
Sắc mặt Cố Kiều Niệm như tro tàn: “Cố Thiến Thiến, chị chính là chị ruột của em! Em đối xử với chị như vậy không sợ bị thiên lôi đánh sao?”
Cố Thiến Thiến nghe xong, đột nhiên cười ha hả.
“Chị ruột? Cố Kiều Niệm, thấy chị cũng sắp chết, tôi mở lòng từ bi, nói cho chị một bí mật vậy.”
Cố Thiến Thiến ghé vào bên tai Cố Kiều Niệm, nói ra từng chữ từng chữ một: “Chị căn bản không phải do cha mẹ tôi sinh ra, nghe nói là bọn họ trộm được chị ở trên núi, lúc ấy còn bị cha mẹ ruột của chị phát hiện.
Vì tránh phiền phức, cha tôi cầm xẻng sắt đánh chết cha mẹ chị, sau đó tùy tiện tìm một khe suối để chôn.
Cũng không biết bọn họ nhìn chị móc tim móc phổi bán mình giúp kẻ địch kiếm tiền, bảo vệ con gái của kẻ địch nhiều năm như vậy, trong lòng sẽ có cảm giác như thế nào đây nhỉ?”
Cố Kiều Niệm cảm thấy như sét đánh ngang tai.
“Không thể nào! Em nói bậy!”
“Cố