Đến đêm khuya, Cung Dịch đổi về dáng vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng và không góc cạnh như lúc bình thường khi ở trước mặt Cố Kiều Niệm.
Anh thay một bộ âu phục màu đen vô cùng phẳng phiu, tóc cũng chải chuốt không hề qua loa, khắp người từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ lạnh lùng như muốn nói người sống đừng lại gần.
Hứa Cao ngồi ở ghế lái phụ, nhìn Cung Dịch xuyên qua kính chiếu hậu.
"Cậu chủ, ngài và cô Cố vẫn đang ở trên hot search, đã một ngày một đêm rồi, tôi cảm thấy vẫn nên dìm xuống đi."
Cung Dịch bắt chéo hai chân, đặt văn kiện tiếng Anh trên đầu gối.
Nghe được lời của Hứa Cao, vẻ mặt anh không hề có bất kỳ biến hóa gì: "Hứa Cao, từ khi nào mà ông muốn tôi phải nói một câu hai lần vậy?"
Hứa Cao hơi ngẩn ra, ngày hôm qua ông ta đã hỏi chuyện dìm hot search một lần rồi.
Cung Dịch trả lời: "Sau này không cần dìm hot search liên quan đến tôi và Cố Kiều Niệm."
Trong lòng anh Cung hiểu rất rõ rằng sự nghiệp của bảo bối nhà mình đang trên đà phát triển nên bọn họ không thể nào công khai được.
Điều này khiến anh Cung vô cùng không hài lòng nhưng may mà có loại tồn tại thần kỳ như CP nên anh vẫn có thể thể hiện ra được, hơn nữa còn thể hiện đến mức trắng trợn.
Lên hot search mới tốt.
Dìm gì chứ?
"Cậu chủ, vậy cô Cố, cô ấy..."
"Hứa Cao, đừng vượt quá giới hạn." Cung Dịch ngước mắt nhìn về phía Hứa Cao.
Hứa Cao cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Cung Dịch đang cảnh cáo mình.
Sau đó ông ấy đành cúi đầu đáp lại.
Trong xe nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh ban đầu.
Cung Dịch rủ mí mắt, dùng bút máy khoanh vào vài con số trên văn kiện.
Lúc này, điện thoại di động của Cung Dịch reo lên.
Anh cầm qua, Hứa Cao nghe thấy phía sau có tiếng ồn ào, ông ấy nhìn Cung Dịch qua lớp kính chiếu hậu theo bản năng, sau đó hơi sửng sốt.
Cung Dịch cầm điện thoại di động, mi mắt rủ xuống thấp, vẻ lạnh băng và sắc sảo trên người đều biến mất, chuyện càng khiến Hứa Cao kinh ngạc hơn đó là Cung Dịch đang cười.
Đó không phải một nụ cười khẩy không có tình cảm hay một nụ cười châm biếm mà là một nụ cười rất dịu dàng và vui vẻ.
Đây là cảm xúc mà Hứa Cao chưa từng thấy được ở trên mặt Cung Dịch.
"Là cô Cố sao?" Hứa Cao hỏi.
Cung Dịch gật đầu.
Thật ra thì Cố Kiều Niệm cũng không gửi gì cả.
Cô chỉ chụp bộ âu phục kia lại rồi gửi qua, trên đó còn ghi chữ: "Đứa trẻ bị lãng quên."
Sau đó Cung Dịch trả lời: "Nó vô dụng rồi, không cần cũng được."
Lúc nhận được câu trả lời của Cung Dịch, Cố Kiều Niệm thoáng đồng tình với bộ âu phục được sản xuất từ phố thủ công cao cấp mấy giây rồi mím môi cười trả lời: "Không biết xấu hổ."
Nhắn xong tin này, Cố Kiều Niệm lại nhìn thấy cái tên mà mình đặt cho Cung Dịch.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô cũng sửa lại biệt danh cho anh: Người bạn nhỏ của tôi.
Cố Kiều Niệm đợi Cung Dịch lên máy bay rồi mới ngủ.
Đến khi cô tỉnh ngủ thì anh vẫn còn bay trên trời.
Cố Kiều Niệm tắm qua loa, sau đó tùy tiện gặm hai cái bánh mì rồi mang theo Chu Chu và Hách Tiểu Điềm chạy thẳng tới khách sạn tổ chức dạ tiệc từ thiện.
Khi đi tới phòng mình, nhìn thấy bên trong là từng hàng lễ phục lộng lẫy, cô lập tức giật nảy mình.
"Tiểu Cổ, anh khá thật đấy, lại mượn được nhiều như vậy? Trông còn có vẻ rất tốt..."
Tiểu Cổ đang bận rộn cũng nói một câu: "Người ta làm gì có bản lĩnh lớn như vậy, mấy cái này không phải do cô bảo người đưa tới sao? Tôi biết rằng dạ tiệc từ thiện tối nay rất quan trọng nhưng em Kiều, cô cũng giỏi thật đấy!"
Cố Kiều Niệm hơi sửng sốt.
Chu Chu nhìn về phía cô, vẻ mặt dần dần trở nên kỳ quái.
Sau đó cô ấy dùng khẩu hình nói: "Nhóc đáng thương của chị..."
Cố Kiều Niệm: "..."
"Này, mấy người cẩn thận một chút, bộ lễ phục kia là của phố thủ công đó, hơn mấy chục vạn, nếu làm hỏng thì tôi không bồi thường nổi đâu!" Không đợi Cố Kiều Niệm nói chuyện, Tiểu Cổ đã vô cùng lo lắng mà xông về phía một chiếc váy trời sao màu xanh đính đầy kim cương.
"Hơn mấy chục vạn?" Chu Chu và Hách Tiểu Điềm đều hoảng sợ.
Hách Tiểu Điềm kinh ngạc hỏi Cố Kiều Niệm: "Kiều Kiều, chị mượn ai vậy?"
Cố Kiều Niệm khẽ thở dài một hơi, sau đó trả lời: "Chị nói chị trúng vé số, em tin không?"
Hách Tiểu Điềm: "..."
"Sau này chị sẽ nói với em." Cố Kiều Niệm xua tay.
Chuyên gia trang điểm của cô đã di chuyển vị trí tới một chỗ ở cạnh cửa sổ, biến nó trở thành khu vực làm tóc và trang điểm cho cô.
Cố Kiều Niệm đi tới rồi ngồi xuống.
Tiểu Cổ vẫn còn đang nói chuyện ở sau lưng cô: "Em Kiều, sau này cô mượn tượng trưng một hai bộ đắt tiền là được rồi, cô đưa