Ngày đó Trương Ngọc Mai nhận được tiền chạy trốn, lúc bà ta biết đã lọt vào bẫy của Hoàn Ảnh, mỗi ngày trôi qua đều rất đau khổ.
Cho đến khi sóng yên biển lặng chừng mấy ngày, Trương Ngọc Mai chợt nghĩ Hoàn Ảnh không có cách nào chứng minh hợp đồng là giả cho nên mới chậm chạp không ra tay với bà ta.
Ngay giữa lúc bà ta đang thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tin dữ lập tức ập xuống.
Lúc cùng đường bí lối, Trương Ngọc Mai không tìm được người nào giúp đỡ.
Chỉ có thể kiên trì gọi cho Cố Kiều Niệm.
Hoàn Ảnh làm ra chuyện này, dù sao cũng là để cho cô xuất hiện, nếu như cô tình nguyện giúp bà ta cầu xin, nói không chừng chuyện này có thể bưng bít vượt qua?
Nhưng Trương Ngọc Mai không nghĩ tới Cố Niệm Kiều mở miệng liền nhắc tới chuyện cha mẹ ruột của cô.
"Mẹ đã nói rất nhiều lần rồi..." Trương Ngọc Mai cắn răng trả lời.
"Sống tôi phải gặp người, chết tôi phải thấy xác." Cố Kiều Niệm lạnh như băng nói từng câu từng chữ.
Bên kia đầu dây Trương Ngọc Mai nghe cô nói vậy toàn thân nổi lên da gà.
"Tao chưa từng gặp qua cha mẹ mày, mày thật sự là do tụi tao nhặt được ở ven đường! Ngay trước khi phía Bắc thành phố Dung còn chưa khai thác, nếu không mày trở về bên đó đi tìm thử?" Trương Ngọc Mai lo lắng sốt ruột: "Nói chung, trước tiên con hãy giúp mẹ thoát thân, sau đó mẹ sẽ cùng con đi đến thành phố Dung tìm cha mẹ ruột của con.
Kiều Kiều, mẹ biết con là người có tâm địa thiện lương nhất, nhất định sẽ không nhẫn tâm nhìn mẹ cả đời ngồi trong tù.
Không biết từ lúc nào ngoài cửa sổ đã đổ mưa to.
Cố Kiều Niệm đi tới.
Nhìn thành thị mơ hồ giữa màn mưa.
"Trương Ngọc Mai, tôi hận không thể đợi ba người các người chết không có chỗ chôn, cho dù có nghìn vạn lần lương thiện, tôi cũng sẽ không chia cho các người một chút xíu nào."
"Cố Kiều Niệm!"
Trương Ngọc Mai khàn giọng hô lớn.
"Cái bẫy lần này cũng là mày tạo ra? Mày oán hận đầu độc một nhà ba người tụi tao, cho nên mày hủy hoại Thiến Thiến, hại chồng tao mất tung tích, bây giờ còn muốn làm cho tao ngồi tù!"
Cố Kiều Niệm đột nhiên cảm thấy buồn cười.
"Trương Ngọc Mai, bà đang nói gì vậy? Một chữ tôi cũng nghe không hiểu.
Cố Thiến Thiến ham muốn hư vinh, vì tiền mà bò lên giường những tên nhà giàu kia thì có quan hệ gì với tôi? Chồng bà thiếu tiền nhiều người như vậy, chính ông ta trốn tránh thì liên quan gì đến tôi.
Buồn cười nhất chính là bà, tám tỷ này không phải là bà bịa đặt ra muốn hại tôi sao? Bây giờ lòng tham nhất thời lừa gạt đến trên đầu Hoàn Ảnh tự gánh lấy hậu quả liên quan gì đến tôi?"
Cố Kiều Niệm lạnh lùng hỏi ba điều liên quan gì đến cô.
Trương Ngọc Mai bên kia đầu dây bỗng chốc yên tĩnh.
Vẻ mặt Cố Kiều Niệm khinh thường.
Chút thủ đoạn của bà ta chẳng lẽ cô còn không biết?
Lúc này bên kia không biết chừng đã mở ra không biết bao nhiêu máy ghi âm rồi.
"Cố Kiều Niệm mày sẽ gặp quả báo, tao chờ ngày đó đến!"
Trương Ngọc Mai nói xong, cúp điện thoại.
Dĩ nhiên là Cố Kiều Niệm không quan tâm.
Nhưng mà...!
"Thành phố Dung..." Cố Kiều Niệm rũ mi mắt xuống.
Không phải vừa đúng dịp sao?
Tiếp theo cô sẽ ở Thành phố Dung ít nhất hai tháng.
"Kiều Kiều, dậy chưa?"
Tiếp gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
"Dậy rồi."
Cố Kiều Niệm vừa lên tiếng trả lời vừa trở về báo tin tức cho Cung Dịch.
"Cậu làm xong thì nhớ ngủ sớm một chút, Chu Chu tới tìm tôi, tôi sẽ không gọi Video lại cho cậu."
Đối mặt với biểu cảm sắp khóc của Cung Dịch.
Cố Kiều Niệm quay lại sờ đầu một cái.
Chuyện hợp đồng tám tỷ Cố Kiều Niệm và Cung Dịch cũng hiểu ý lẫn nhau không nhắc đến.
Thay một bộ đồ thoải mái mặc ở nhà.
Cô Kiều Niệm đi tới phòng khách.
Dùng mắt cũng có thể thấy được Chu Chu và Hách Tiểu Điềm đang vui vẻ.
"Tôi rất thích nhìn loại người như Trương Ngọc Mai gặp quả báo!"
Hạc Tiểu Điềm ôm điện thoại di động, không biết đang gửi cái gì, vừa gửi vừa cười.
Cố Kiều Niệm rót một ly nước, tựa người trên quầy rượu chậm rãi uống.
Từ quầy rượu nhìn ra ngoài có thể nhìn thấy căn hộ đối diện, nơi cô và Cung Dịch thường gặp mặt.
Cố Kiều Niệm nghĩ thầm, sau khi Cung Dịch trở về chắc là sẽ trực tiếp đến căn hộ đối diện, vốn là căn hộ này cho thuê không có ý định ở, bên trong trang trí rất đơn giản, tủ lạnh cũng không ghim điện, trong đó không có gì cả.
Cô nghĩ tới hoàn cảnh lớn từ lúc nhỏ đến khi lớn lên của Cung Dịch.
Trong đầu cô có chút chủ ý.
Cô chuẩn bị một bất ngờ nho nhỏ cho Cung Dịch.
"Chị nói chuyện đi chứ, nghĩ gì đó?" Hách Tiểu Điềm ở trước mặt Cố Kiều Niệm quơ