Cố Kiều Niệm đổi một bộ đồ màu đen rồi vội vàng lao ra cửa đi giày, Cung Dịch lại chẳng khác gì cún con cứ lẽo đẽo theo cô.
Cố Kiều Niệm định đi giày xong sẽ đi luôn, nhưng ánh mắt đáng thương của Cung Dịch lại khiến cô mềm lòng.
“Bọn tôi ra cửa rồi sẽ lại về.”
Cô đứng ở cửa vòng lấy cổ Cung Dịch, hôn anh một cái.
“Chị thế này là không muốn đi sao?” Cung Dịch ôm eo cô, cười hỏi.
“Đi bây giờ đây.”
Cố Kiều Niệm nói xong, đưa tay xoa đầu Cung Dịch một cái rồi mở cửa đi ra ngoài.
Cung Dịch đứng ở cửa, nghe tiếng thang máy đóng lại ở bên ngoài rồi mới quay vào trong.
Anh đứng nhìn căn phòng trọ đã khác hoàn toàn so với lúc trước khi anh đi, đáy mắt dần dần hiện lên ý cười.
Sau đó anh lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho hc.
Báo tiểu khu và số nhà xong, Cung Dịch nói: “Mua lại.”
“Vâng.”
Hc chưa từng hỏi vì sao, trực tiếp đồng ý.
Cung Dịch cúp điện thoại, tâm trạng sung sướng ngồi lên ghế salon, cầm lấy kịch bản chăm chú đọc.
Ga ra.
Cố Kiều Niệm lên xe, Chu Chu đưa mũ và kính râm cho cô: “Tình hình bây giờ là thế này, bà ấy tên Hàn Thu Hoa, bây giờ đang bị người nhà gửi vào bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.”
“Bệnh viện tâm thần?” Cố Kiều Niệm nhíu mày.
“Ừ, chị đã mua chuộc được hộ sĩ các thứ rồi, nếu như có thể đưa ra được thì chúng ta sẽ gặp được bà ấy.
Nếu như không được…”
“Em sẽ vào tìm bà ấy.” Cố Kiều Niệm không do dự nói.
“Không được, đó là bệnh viện tâm thần!” Chu Chu phản đối.
“Phản đối vô hiệu.” Cố Kiều Niệm không do dự nói: “Em có chuyện quan trọng tìm bà ấy, hôm nay nhất định phải gặp được bà ấy.”
“Cố Kiều Niệm, em không thể cứ phạm phải giới hạn của chị được, chị sẽ…”
“Tìm Cung Dịch đúng không?” Cố Kiều Niệm nhìn về phía cô ấy.
Chu Chu: “…”
Nói đến cũng thật thảm hại.
Ban đầu là cô ấy phản đối Cố Kiều Niệm và Cung Dịch ở bên nhau, thế mà bây giờ lại chính cô ấy coi Cung Dịch như người duy nhất có thể trị được Cố Kiều Niệm.
“Không bằng chị thử một lần đi, cậu ta nhất định sẽ không ngăn cản em, nói không chừng còn tự mình đưa em đi.” Cố Kiều Niệm chống cằm, hai mắt tự tin lóe sáng.
Chu Chu: “…”
“Chu Chu, em thật sự có chuyện rất quan trọng muốn gặp Hàn Thu Hoa.” Cố Kiều Niệm chăm chú nói.
Chu Chu bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Chị biết rồi.” Chu Chu thỏa hiệp.
Vùng ngoại ô, bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.
Hơn một tiếng sau, xe đã dừng trươc cửa bệnh viện tâm thần.
Chu Chu gọi hộ sĩ ra đón.
“Bởi vì hôm qua Hàn Thu Hoa đã ra ngoài rồi, nên hôm nay không được ra nữa.” Hộ sĩ nói: “Hai người muốn gặp bà ấy thì chỉ có thể vào trong thôi.”
“Có tiện sắp xếp không?” Cố Kiều Niệm hỏi.
“Này không thành vấn đề, hôm nay người nhà bà ấy không ở đây, chỉ có mỗi hộ sĩ là tôi, gặp trong vòng nửa tiếng là được.”
“Vậy đi vào thôi.”
Một lát sau, hộ sĩ đưa Chu Chu và Cố Kiều Niệm vào hoa viên bệnh viện tâm thần.
Trên thực tế nơi này cũng không kinh khủng như Chu Chu vẫn nghĩ.
Đại đa số các bệnh nhân đều rất yên tĩnh, thậm chí là yên tĩnh một cách bất ngờ.
Sắc mặt bọn họ dại ra, ngoan ngoãn đi trong sân.
Hàn Thu Hoa ở phòng bệnh một người, bên ngoài phòng bệnh có một vườn hoa nhỏ.
“Bà ấy ở đây.” Hộ sĩ chỉ người đang mặc đồng phục bệnh nhân, đang ngồi xe lăn ở đó.
“Cảm ơn.”
Cố Kiều Niệm nói cảm ơn, rồi đi về phía Hàn Thu Hoa.
Chu Chu vốn muốn đi theo lại bị Cố Kiều Niệm ngăn cản.
Hàn Thu Hoa giương mắt nhìn cô một cái, ánh mắt hoàn toàn khác với ngày hôm qua.
Liếc nhìn Cố Kiều Niệm một cái xong, bà ấy thu lại ánh nhìn, sau đó vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình: “Ngồi.”
Cố Kiều Niệm chần chờ một chút rồi vẫn ngồi xuống.
“Bà còn nhớ cháu không? Hôm qua chúng ta đã gặp nhau ở chỗ bác sĩ An.” Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng mở miệng.
Hàn Thu Hoa nhìn bầu trời phía xa, dường như không nghe thấy Cố Kiều Niệm nói gì.
“Bà, cháu nghe nói bà là một phù thủy?”
Cố Kiều Niệm