Cố Kiều Niệm không biết những gì Hàn Tinh Trần nói có phải là thật không, nhưng… hôm qua hth đã nhắc nhở cô phải nhớ vì sao mình quay về nơi này.
Mà câu chuyện của cô là cô đã quên mất rằng mình quay về đây để cứu người yêu của mình.
Có phải là đang ám chỉ điều gì không?
Nếu như cô không vì hận mới quay về đây, nếu như cô rơi vào kẽ hở của thời gian hỗn độn, nếu như cô và Cung Dịch đã từng yêu nhau, thì khi ấy đã phát sinh điều gì?
Cung Dịch cũng xảy ra chuyện sao?
Cố Kiều Niệm chỉ muốn tìm xem Cung Dịch đã gặp phải chuyện gì, trái tim cô đập điên cuồng.
Cô đứng lên: “Chu Chu, về thôi.”
“Ôi, em chậm lại chút đi.”
Chu Chu chạy chậm theo Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm rất hoảng hốt, nghĩ lát nữa còn phải đi xe về mất hơn một tiếng, cô bèn lấy điện thoại di động ra gọi cho Cung Dịch.
Cung Dịch nhanh chóng nhận điện thoại.
“Sao vậy?”
Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa của Cung Dịch ở đầu dây bên kia, trong nháy mắt Cố Kiều Niệm cảm thấy như được trấn an.
“Tôi xong việc rồi, chuẩn bị về.”
Chu Chu yên lặng đi theo phía sau, trên mặt âm thầm lộ ra vẻ kì quặc.
Sau khi trải qua 7749 lần rửa mắt, thì bây giờ Chu Chu đã nghĩ, nếu như Cố Kiều Niệm và Cung Dịch không kết hôn mới là kì lạ.
“Đi ra ngoài một lúc đã thấy nhớ cậu rồi, nên mới gọi điện thoại.
Chu Chu âm thầm phỉ nhổ.
Tuy rằng như thế nhưng trong lòng Chu Chu vẫn nghĩ, nếu như có một ngày Cung Dịch và Cố Kiều Niệm kết hôn rồi, cô ấy sẽ đưa ra một yêu sách, nếu như hai người bọn họ không làm được thì cô ấy sẽ tung hết toàn bộ đống cơm chó này ra ngoài.
Vì sao chỉ có một mình cô ấy bị nhét cơm chó chứ? Toàn thiên hạ này cũng phải bị bón cơm chó mới đúng.
Đến lúc đó, Chu Chu cô đây sẽ là sứ giả ngày ngày tung tin lên mạng, cố gắng đút cho mọi người thật no!
Trên thực tế, Cung Dịch cũng có một chút ý kiến với Cố Kiều Niệm.
Ví dụ như, anh thấy bạn gái của ntt một ngày gọi anh ta cả N lần.
Lần nào ntt cũng nói, những cô gái nhỏ này rất dính người.
Nhưng mà chị của anh thì lại chẳng dính gì cả.
Ví dụ như trước kia Cố Kiều Niệm sẽ chẳng bao giờ gọi điện thoại cho anh, nói rằng mình đã xong việc, giờ sẽ về nhà.
Cô sẽ về thẳng nhà luôn.
Cung Dịch phản ứng lại: “Có chuyện gì à?”
“Không có.” Cố Kiều Niệm vội vàng nói: “Tôi chỉ muốn hỏi là cậu muốn ăn gì, tôi mua về cho.”
“Gì cũng được, em không quá thích thứ gì.”
Đại khái là một thời gian sau, Cố Kiều Niệm mới biết, Cung Dịch nói mình không có hứng thú với đồ ăn gì, thì thật sự là như thế.
“Ừ.”
“Lái xe chậm thôi, không phải vội, em chờ chị.” Cố Kiều Niệm nhẹ nhàng nói.
“Ừ.”
Cố Kiều Niệm gật đầu, sau đó cúp điện thoại.
Xong xuôi, Cố Kiều Niệm thở dài một hơi.
“Kiều Kiều.”
Lúc này, Chu Chu đột nhiên hô lên.
Cố Kiều Niệm không phản ứng kịp, bước lên phía trước, bị người chạy tới đụng phải.
“Không có chuyện gì chứ?”
Người kia vội đỡ Cố Kiều Niệm lên hỏi.
Cô ngẩng đầu thì thấy người quen.
Cái bệnh viện Thanh Sơn này thật nào nhiệt.
Chu Chu tới nơi này kiếm nghệ sĩ, còn cô thì lại gặp Tư Bắc ở đây.
“Anh Tư, đã lâu không gặp, anh tới đây…” Chu Chu vội vàng chào hỏi.
“Tôi đến lấy thuốc cho bác.” Tư Bác đáp.
Bác?
Trong đầu Cố Kiều Niệm chợt lóe lên hình ảnh người phụ nữ mà mình gặp trên hòn đảo lần trước.
“Hai người tới nơi này…” Tư Bác hỏi.
“Có một người thân của chúng tôi ở đây, hôm nay tôi tới thăm.” Chu Chu nói.
“Thế à, bệnh viện này nhà chúng tôi cũng có đầu tư, nếu cô cần giúp gì thì nói một tiếng.” Tư Bác nói.
“Được…” Chu Chu cười cười.
“Lần trước lúc bác anh về không sao chứ?”
Theo lý thuyết, hẳn là Cố Kiều Niệm nên đi thôi, nhưng cô lại như bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu.
“Tốt lắm, dạo này đã bình phục khá nhiều rồi, bà ấy còn nhớ rõ lần trước làm phiền cô, còn bảo tôi xin lỗi giúp.” Tư Bác đáp.
“Không có gì.” Cố Kiều Niệm lắc đầu: